Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày hôm đó, đối với quốc gia phồn hoa của triều Vũ này là một trong những ngày lễ quan trọng nhất. Các cô gái xâu kim bày tiệc, khẩn cầu sao Chức Nữ ban cho mình trí tuệ lẫn sự khéo léo, cầu nhân duyên tương lai.

Gia đình giàu có và cung đình hoàng tộc thường có các loại yến tiệc xa hoa, có rất nhiều tiết mục vô cùng náo nhiệt, kéo dài thâu đêm suốt sáng.

Mới đến buổi trưa thôi mà bầu không khí vui mừng hân hoan của ngày lễ hội đã tràn ngập khắp trong thành Biện Kinh, cho đến lúc chạng vạng, đèn đuốc dần được thắp sáng lên, từng chiếc từng chiếc xe hoa của thanh lâu bắt đầu di chuyển dọc theo con đường chính rải đầy hoa, chính thức đánh dấu sự bắt đầu của buổi tối đầy hân hoan này. Những nam thanh nữ tú, tài tử giai nhân, công tử thư sinh, tiểu thư nha hoàn ăn mặc rất mực hoa lệ, tô điểm thêm khí tức thư hương nhã nhặn lên không khí lễ hội cổ đại vốn rất thuần hậu này.

Trong hoàng cung, vẫn theo thông lệ mà treo đèn kết hoa, nhưng bầu không khí vui vẻ này vẫn chưa truyền ra khỏi cung. Trong hậu cung, công chúa, phi tần, các cung nữ cũng đã chuẩn bị kỹ càng tiệc Khất Xảo (1) rồi, những yến hội cỡ này thường do hoàng hậu chủ trì, hoàng thượng cũng sẽ tới. Nhưng hôm nay trời đã vào đêm, mà hoàng thượng còn chưa thấy đến, vài công chúa quận chúa trong hoàng thất hoặc của thân vương đang thi xâu kim ở khu vực trung tâm của tiệc rượu, bầu không khí vui vẻ giống những ngày xưa cũ làm người ta say sưa. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một số người tin tức linh thông theo bản năng mà đưa mắt nhìn về phía chính điện hoàng cung trầm mặc kia, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn hoạt động ở trung tâm tiệc rượu, cười vỗ tay, rồi nói mấy câu cát tường.

Chính điện hoàng cung thực ra vẫn không phải trầm mặc như các nàng tưởng tượng, trong thần điện nơi xử lý đại sự, đã huyên náo suốt cả ngày dài rồi, tranh cãi ầm ĩ, mệt mỏi xơ xác, lúc này những tiếng ồn ào đã dần tản đi, các quan viên tham dự đáng ra cũng nối nhau rời cung về nhà rồi, nhưng hoàng đế còn chưa đến, chừng đó cũng đủ thấy tính chất nghiêm trong của sự việc lần này là như thế nào rồi.

Hàng Châu rơi vào tay giặc, trong mắt của rất nhiều người, có lẽ cũng muốn trách móc, một nửa Giang Nam đã sụp đổ rồi.

Tần Tự Nguyên là một trong những người cuối cùng rời khỏi hoàng cung, đi cùng lão còn có cả Lý Cương. Cách đây không lâu, triều đình thống nhất ra quyết định, ba ngày sau, mười lăm vạn cấm quân tinh nhuệ do Đồng Quán dẫn đầu sẽ xuôi nam trấn áp giặc Phương Tịch, còn Vương Bẩm, Dương Khả Thế sẽ dẫn mười vạn quân lên phía bắc đánh Liêu. Đồng Quán đã trở lại, Tần Tự Nguyên luôn biết cách tiến thoái không ngờ lại bướng bỉnh muốn thuyết phục hoàng đế đổi ý, Lý Cương ở lại với lão, hoàng đế Cảnh Hàn Chu Phẩm cũng rất kính trọng hai vị Tả tướng, Hữu tướng này, giữ hai người ở lại dùng bữa, nhưng sau khi ăn uống xong thì thực ra cũng chẳng thu được kết quả gì.

Chưa nói đến cách nhìn của bản thân Chu Phẩm, tình huống này là đã ra quyết định xong rồi, cho dù hoàng đế có đổi ý thì cũng không thể thay đổi được gì nữa.

Qua mấy ngày nay, các tin tức từ phía nam bay tới liên tục, tất cả đều là tin tức xấu, Hàng Châu bị vây, Vũ Sậu quân nỗ lực xuôi nam cứu viện cũng bị chặn lại giữa đường. Thạch Sinh ở Tô Châu, Quy An Lục Hành Nhi ở Hồ Châu, Lan Khê Chu Ngôn, Ngô Bang, Vĩnh Khang Phương Nham Sơn Trần Thập Tứ ở Vụ Châu, Tấn Vân Hoắc Thành Phú, Trần Cô Dũng ở Xử Châu, Tiên Cư Lữ Sư Nang ở Thai Châu, Diệm Huyền Cừu Đạo Nhân ở Việt Châu, Ma Vương Tiên Hậu Yết Can ở Cù Châu... Những người này đều là nghịch tặc có tên trên bảng của quan phủ, có kẻ trước kia chẳng có danh tiếng gì, nhưng từ trước lúc chính thức đánh Hàng Châu thì Phương Tịch hẳn là đã âm thầm liên hệ cả rồi, bày ra tình huống như ngày hôm đó.

Tin tạo phản của những kẻ này nối nhau truyền về từ vùng đông nam, dù cho quy mô khác nhau, nhưng cũng ngăn cản hữu hiệu quân đội ở các vùng lân cận phái tới cứu viện Hàng Châu. Hàng Châu mấy ngày nay thực sự bị cô lập, tình huống ở trong triều đình mỗi ngày đều biến đổi, phái giết giặc ngoài, phái bình thù trong, phái chủ chiến, phái chủ hòa đều lần lượt lấy ra những quân bài chủ chốt của mình, không ngừng công kích lẫn nhau, công kích hoàng đế.

Bây giờ trong triều đình hiện giờ, mấy người Đường Khác, Lý Bang Ngạn, Ngô Mẫn đều được coi là đại biểu của phái bình thù trong, bọn họ không quan tâm đến việc phạt Liêu, mà lợi ích của đại đa số bọn họ đều nằm ở Giang Nam, cho nên quan tâm nhất là trình tự đánh trận, bây giờ phía nam biến thành như vậy, hậu phương bất ổn thì làm sao có thể thảo phạt giặc ngoài được, đương nhiên phải sớm dẹp yên, thứ lập luận này khi nói lên thì nghe rất có đạo lý.

Ở trong phái bình thù trong này, có chủ trương giống với phái chủ hòa, nguyên bản cũng không muốn gây sự với nước Liêu, phái chủ hòa và phái bình thù trong đứng cùng một phía với nhau, đồng loạt lên tiếng đòi trấn áp Phương Tịch. Mà lúc này, lão tướng tây bắc Chủng Sư Đạo không có mặt ở Biện Kinh, lúc này cũng gửi lời can gián gấp đến, đòi trấn áp Phương Tịch, bởi vậy cũng được rất nhiều quan viên phụ họa.

Tả tướng Lý Cương tuân theo chính đạo, vốn dĩ là một thành viên rất cứng của phái chủ chiến, nhưng lần này nghe tin loạn ở Hàng Châu truyền về, lão thực ra cũng bị dao động, đại khái nghĩ rằng Giang Nam bất ổn như vậy, cho dù triều Vũ có phạt Liêu thành công thì cũng khó tránh khỏi việc tổn thương nguyên khí, cho nên mấy ngày nay hành động cũng có chút bảo thủ. Mà trong mấy ngày này, đại nhân vật yêu cầu phạt Liêu trước một cách kiên quyết nhất lại không phải do Tần Tự Nguyên cầm đầu, dù sao lão cũng đã rời khỏi chính trường quá nhiều năm, lúc này dù có thế lực rồi nhưng cũng chưa thể tính là lớn nhất được, lúc này người có thái độ muốn phạt Liêu kiên quyết nhất, dùng nhiều sức nhất không ai khác chính là danh tướng số một triều Vũ, đương nhiệm Khu Mật Sứ, chấp chưởng binh quyền, Đồng Quán Đồng Đạo Phu.

Có điều, sự cứng rắn của Đồng Quán, đợi đến hôm nay tin tức Hàng Châu bị Phương Tịch chiếm đóng truyền đến nơi, thì rốt cuộc cũng biết rằng việc này không thể thành công rồi, cuối cùng cũng không chống đỡ được áp lực quá lớn, đành chấp nhận mệnh lệnh dẫn quân xuôi nam. Cũng chỉ có Tần Tự Nguyên, mặc dù ở trong thời khắc sống còn, nhưng vẫn kiên trì sách lược tiến lên phương Bắc không hề thay đổi, mà lúc Đồng Quán đề cử Vương Bẩm, Dương Khả Thế suất quân lên phía bắc phạt Liêu, mấy người thân tín của Tần Tự Nguyên cũng tỏ ra hơi phản đối, đến cuối cùng, lại xếp vài tướng lĩnh của mình vào trong quân. Sau lần đó thì tan hội, mấy người Đồng Quán lúc này về nhà, chuẩn bị sách lược cho lần ra quân này, Tần Tự Nguyên và Lý Cương thì ở lại thêm một lúc, đến giờ mới rời khỏi hoàng thành.

Gió đêm thổi tới, trên ngự nhai (2) ngoài hoàng thành, đèn hoa rực rỡ. Hai ông lão có quyền lực cao nhất trong triều sóng vai nhau đi trên đường.

"Suốt đêm rồng cá rộn (3)." Tần Tự Nguyên khẽ thở dài một cái. "Chủng soái đúng là một người rõ ràng..."

"Chủng Di thúc à?"

Lý Cương nhíu nhíu mày, cả ngày hôm nay tuy rằng cũng có người sử dụng ý kiến của Chủng Sư Đạo để công kích bên kia, nhưng dù sao lúc này ở Biện Kinh, ảnh hưởng của Chủng Sư Đạo cũng không phải lớn lắm.

"Sao đột nhiên Tự Nguyên lại để ý đến ông ta?"

"Nếu không thể tiến quân phạt Liêu, thì nhanh chóng nghị hòa, nếu đã như thế, Liêu với Kim, nên sống chung yên ổn một chút."

"Bên chỗ Giang Nam vị thế quá quan trọng đi, bình tĩnh mà xem xét thì tôi cũng cho rằng nên xuôi nam bình Phương Tịch trước. Chẳng phải mấy ngày trước Tự Nguyên cũng nói vậy sao, Hàng Châu mà thất thủ thì triều Vũ ta sẽ bị đại thương nguyên khí."

Tần Tự Nguyên cười cười, đáp:

"Chẳng lẽ ngay cả ông cũng cho rằng hôm nay tôi cố chấp là để cướp công, cố ra vẻ không yếu đối hay sao?"

Mấy hôm nay lúc nào cũng có người dùng cớ này để công kích lão liên tục, Tần Tự Nguyên lần này được phục chức, người ta vẫn cho rằng nguyên nhân chính là thế cuộc ở phương bắc, cho nên người bên ngoài bảo rằng, lão vì chuyện của bản thân mà không để ý toàn cục. Đương nhiên, nghe được lời ấy, Lý Cương cũng cười khổ lắc đầu, đáp:

"Tương giao đã nhiều năm rồi, tôi biết Tự Nguyên luôn quang minh lỗi lạc mà, nói về làm việc, tôi thua xa là cái chắc rồi, nhưng chuyện hôm nay thực sự là do đại cục bức bách, tôi cũng chẳng biết phải làm sao cả..."

Hai người chậm rãi bước đi trên con đường đêm, xe ngựa và hạ nhân lặng lẽ đi theo phía sau, Tần Tự Nguyên trầm mặc chốc lát rồi thở dài, nói:

"Sao tôi lại không biết cái sự trọng yếu của Giang Nam cơ chứ, chỉ là bây giờ đất bắc càng hung hiểm hơn thôi. Nếu như thực sự muốn chia quân xuống phía nam, tôi thà cho Đồng Đạo Phu lĩnh quân lên phía bắc, còn người nào lĩnh quân xuôi nam cũng đều được cả..."

"Bây giờ trong quân mà thực sự có thể đánh trận được, ngoại trừ Chủng soái ở tây bắc ra thì quả thực cũng chỉ còn có mỗi Đồng Đạo Phu thôi..."

"Không phải là người biết đánh nhau, mà xem thử là có dám đánh hay không thôi ông ạ, hôm nay tôi muốn phản đối việc phong Vương bẩm và Dương Khả Thế làm thống soái, nguyên nhân bên trong hẳn ông biết chứ?"

Lý Cương cười đáp:

"Chung quy... cũng là vì Đồng Đạo Phu chứ gì."

"Đúng vậy." Tần Tự Nguyên gật gật đầu, nhỏ giọng. "Cái ông Đạo Phu này hết lòng chủ chiến, nguyên nhân thì tôi biết cả, vì trót mang cái danh hoạn quan chẳng lấy gì làm dễ nghe. Ông ta nắm được tiền rồi, ghi danh sử sách là tham quan lộng thần, thế thì cũng chẳng có gì, nhưng một khi muốn ghi danh sử sách, ông ta nhất định phải anh dũng chiến đấu, chuyện phạt Liêu chính là thời cơ vang danh tốt nhất của ông ta, thế mà lúc này lại giao cơ hội cho người khác, ài... Vương Bẩm, Dương Khả Thế cũng đều là người của Đồng gia cả, đã gửi thiếp cả rồi."

Lý Cương gật gật đầu, nói:

"Nếu đã là như thế, cho dù có dẫn mười vạn quân lên phía bắc đi nữa, thì việc phạt Liêu cũng hóa thành bọt nước thôi."

"Toàn bọn hám tiền cả."

Tần Tự Nguyên nói tiếp một câu, hai ông lão lại đi thêm một đoạn, trước cửa một phủ đệ lớn phía trước mặt đang bắn pháo hoa, đẹp vô cùng, đó là phủ đệ của Thượng thư bộ Hộ Đường Khác, hiển nhiên là bên trong cũng đang tổ chức tiệc rượu náo nhiệt tưng bừng, thêm vào đó người của Đường Khác giành thắng lợi trong triều hôm nay, cho nên lại càng vui mừng hơn gấp bội.

"Hai tôn nữ của Khâm Tẩu muốn hứa gả cho người ta đấy." Lý Cương kể chuyện.

"Là đính ước với cháu trong tộc của Ngô Mẫn, người nhà họ Ngô đúng là trèo cao."

"..."

Với hai câu như thế, hai người đã đi qua tòa phủ đệ kia, có một quan viên trẻ tuổi tới nhận ra bọn họ, bước đến chào hỏi, Lý Cương đáp lễ, sau đó cũng chỉ cười phất phất tay, sau khi người kia rời đi, Tần Tự Nguyên mới nói:

"Ông cũng thấy tôi quá kiên quyết với chuyện phạt Liêu phải không, vậy ông thấy cảnh thái bình ca hát nhảy múa ở triều Vũ ta thế nào?"

"Tất nhiên là rất tốt rồi, thực ra tôi làm như vậy, chẳng phải cũng là vì muốn bảo vệ cảnh ca hát thái bình này hay sao."

Tần Tự Nguyên thở dài, nói:

"Có thể tưởng tượng, lúc muốn ca múa mừng cảnh thái bình, thì nanh vuốt tôi mài suốt thời gian ở Giang Ninh cũng không còn nữa, có một người trẻ tuổi từng nói với tôi như thế. Giữa người với người chẳng có gì khác nhau cả, người Vũ cũng được, người Liêu cũng thế, người Kim cũng vậy, đều giống nhau hết cả. Triều Vũ ta thái bình đã nhiều năm, người dám liều mạng cũng chẳng còn mấy ai cả, người Liêu mới nổi lên chưa phải lâu lắm, Gia Luật A Bảo Cơ hùng tài đại lược biết mấy, tới lúc này cũng đã dần dần mất đi nhuệ khí ở trong thái bình yên vui rồi, chỉ là chúng ta mất còn nhiều hơn, mà người Nữ Chân, bọn họ từ trong Bạch Sơn Hắc Thủy đầy băng tuyết chém giết ra ngoài, nhuệ khí đại thịnh, như lang sói đói bụng. Người Nữ Chân không thể địch nổi, bỏ qua chúng ta cũng vậy thôi."

Lý Cương không nói gì, Tần Tự Nguyên lại nói tiếp:

"Người như thế coi trọng nhất là cái gì, không phải là đàm phán hay âm mưu gì hết, chỉ có sức mạnh đơn thuần nhất, mới có thể tạo thành thế bình đẳng trong mắt họ. Ông này, trong triều người nào cũng đều bảo người Nữ Chân quân số ít ỏi, khó có thể thảo phạt triều Vũ ta, nhưng nếu để cho bọn họ chiếm được một vùng đất lớn của người Liêu rồi, chẳng phải khi đó muốn tạo dựng quân đội là quá dễ dàng sao, ngay cả người Khiết Đan mà chúng ta còn đánh không lại, vậy gì làm sao chống cự nổi với người Nữ Chân?"

"Vì lẽ đó tôi thấy, Chủng Sư Đạo là một người rõ ràng, ông ta lo sợ, đuổi người Liêu đi, để người Nữ Chân cắm rễ ở đó, là việc cực kỳ không không ngoan, nhưng đám người Khâm Tẩu lại không nghĩ như vậy, bọn họ quen dùng quyền mưu, cho rằng để người Nữ Chân và người Khiết Đan đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, triều Vũ chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, kiếm món lợi lớn. Quyền với chả mưu, ở trên chiến trường thì có ý nghĩa gì chứ."

"Ông ạ, người trẻ tuổi kia nói rất đúng, chúng ta gây xích mích cho hai nước đánh nhau, có khi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi, mà chỉ là một cơ hội thôi, còn tiện nghi thì phải tự mình đi nhặt lấy mới được. Trong cơ hội lần này, nếu triều Vũ ta có thể thừa dịp người Liêu mệt mỏi mà đánh thắng mấy trận lớn, như vậy người Nữ Chân tự nhiên cũng sẽ sinh tâm kính sợ triều Vũ ta. Nếu triều Vũ ta vô năng, chỉ ở bên cạnh mượn gió bẻ măng, lại thất bại, một khi Nữ Chân thay thế được người Khiết Đan rồi, đối thủ của chúng ta chỉ biến từ một con sói già thành một con hổ trẻ trung mạnh mẽ mà thôi... Ông ạ, đến lúc đó tôi thực sự sợ rằng chúng ta sẽ thành tội nhân thiên cổ, phải nghĩ đối sách đi thôi..."

Pháo hoa bắn lên, những vệt sáng tỏa ra bốn phía. Lý Cương trầm mặc một lúc, sau đó hỏi:

"Người trẻ tuổi kia là ai?"

"Một người bạn đánh cờ tình cờ quen biết." Tần Tự Nguyên cười cười. "Có điều giờ cậu ta cũng đang bị vây ở Hàng Châu rồi..."

----------

Chú thích:

(1) Khất xảo: cầu xin Chức Nữ cho mình được khéo tay thêu thùa, may vá, canh cửi.

(2) Ngự nhai: đường của vua đi, cứ cái gì của vua, làm cho vua thì thường thêm chữ ngự, chữ long, giống như vườn hoa của vua, cho vua ngắm gọi là ngự hoa viên, phụ nữ của vua, cho vua ngắm, ở cấp thấp cũng gọi là... ngự nữ.

(3) Nhất dạ ngư long vũ (suốt đêm rồng cá rộn): ngư long vũ chỉ cá quẫy đuôi múa dưới sông và đèn lồng hình rồng bay lượn trên bờ, lung linh rực rỡ, sống động vui tươi trong đêm Thất Tịch. Đây cũng là một câu trong bài "Thanh Ngọc Án" mà trong hội thơ Thất Tịch ở Giang Ninh năm trước được tính cho Ninh Nghị, cũng vang danh một thời.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK