Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong số các thư sinh lúc này cũng không ít người có thể lĩnh hội được hàm nghĩa bên trong như thế, quay về phía Ninh Nghị nở một nụ cười, có người tới chào hỏi, khen ngợi dăm câu:

"Ninh huynh đệ thật tài giỏi, làm bài từ hay quá, tất sẽ được người ta truyền xướng..."

Dù sao sau khi Ninh Nghị bộc lộ tài năng đến mức này, giao hảo với hắn, tâng bốc vài câu, tính ra cũng chẳng đáng là gì.

Cũng trong khoảng thời gian này, Lục Thôi Chi cũng đã mỉm cười bước ra nói chuyện, đặt bài từ của Ninh Nghị ngang với thơ từ của những người khác, cao thấp tự nhiên đều phân rõ, những bài khác đại khái đều là để làm nền, nhưng nếu là lấy văn thơ để kết giao bằng hữu, hơn nữa lúc này bầu không khí kết giao bằng hữu càng hợp, thì cũng chẳng cần thiết phải phân rạch ròi ai cao ai thấp thế nào. Ngược lại, trong lòng ai cũng có thể nhìn ra, vậy là đủ rồi. Nhưng cũng ở trong khoảng thời gian này, lại có một luồng không khí kỳ dị khác khó phát hiện ra đang len lỏi trong đoàn người, giống như thể có người bỗng nhiên phản ứng lại vậy, khiến cho không ít người ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang phía Ninh Nghị, sau đó lại dời mắt đi chỗ khác.

Loại cảm giác đó ban đầu xuất hiện trong mấy tài tử nổi tiếng nhất ở Hàng Châu.

Bên phía Hàng Châu, được xưng tụng là đệ nhất tài tử có Hạ Khải Minh, có Du Lam Tri, có Cảnh Hạo Nhiên, mấy người này đại khái là được xếp ngang hàng với nhau, trong lòng mọi người đều có nhận định khác nhau, ngoài ra còn có thứ hai, thứ ba nữa... Những người này thường ngày có lẽ cũng có vài tật xấu của văn nhân, thỉnh thoảng giao đấu với nhau, nhưng vẫn có giao tình với nhau, khi biết được phân lượng của bài từ theo làn điệu mới này, mấy người bọn họ cũng tập trung lại với nhau, trao đổi cái nhìn, cùng nhau phán xét, bọn họ có thể biết cuối cùng Ninh Lập Hằng kia cũng có tâm ý hòa giải với mọi người, nhất thời cũng không đến nỗi nói cái gì không hay, cũng có người bảo:

"Làn điệu này nhịp điệu hòa hợp, đẹp đẽ phóng khoáng, mà dư vị lại dài lâu, năng lực sáng tác từ khúc ta không thể bằng được..."

Nhưng cũng là trong lúc bình luận với nhau, đột nhiên có người mơ hồ ý thức được một chuyện, rất khó nói được ai là người đầu tiên nghĩ đến, nhưng trong những ánh mắt trầm mặc kia, rõ là có không ít người nhận ra điều này, thậm chí nhất thời thấy da đầu tê rần cả lên. Rất nhiều năm sau, khi những người này đã thành ông lão tóc bạc, khi nhắc tới chuyện ngày hôm nay, có thể dùng từ tê cả da đầu để mà hình dung...

Cái nhận thức ấy đại khái có thể khái quát như thế này, nếu người kia tự mình chế ra làn điệu này khoảng chừng một, hai tháng trước thì làm sao trong bài ca này lại có thể biểu đạt hàm nghĩa hòa giải với mọi người mà đến tận hôm nay mới có được.

Đa số mọi người ở đây đều có khát vọng với công danh lợi lộc, có lòng cầu danh lợi, muốn đọc sách thánh hiền, làm chuyện đội đá vá trời. Bình tĩnh mà xem xét thì bọn họ rất khó tin rằng trên đời này có người trẻ tuổi không có lòng khao khát này, nhưng Ninh Nghị vừa mới từ chối đề nghị của Tiền lão, lại khiến cho bọn họ không thể không nhìn thẳng vào sự thật này. Bởi vì cho dù có phát điên đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng có ai giữ rịt cái thân phận ở rể mà nuôi dưỡng khát vọng, nhiều lắm chỉ có thể là thân phận ẩn sĩ mà thôi.

Những tác phẩm trước của Ninh Nghị đã được truyền khắp Hàng Châu, ngay cả lúc nãy, những tài tử hàng đầu này cũng đã lấy ra xem kỹ hết cả, đại khái có thể hiểu rõ phong cách của hắn. Một người như vậy, nếu như bảo rằng bài từ này không phải sáng tác tại chỗ, mà hắn sáng tác trong vòng một tháng hoặc làm mấy ngày trước thì làm sao hắn có thể viết ra cái câu "Mai ngày vẽ nên tranh đẹp, mang về triều điện khoe" cho được, trước mắt ai cũng có thể nhìn ra, người này không thể viết mấy câu tràn đầy sự mong chờ với công danh ở thời điểm nhàn nhã được.

Đây là tác phẩm do hắn viết tại chỗ...

Trong khi tất cả mọi người đều muốn đem những bài thơ đã được trau chuốt gọt giũa ở nhà ra thì người này lại viết một bài từ ngay tại chỗ như vậy, lại có thể trọn vẹn đến như thế, làn điệu mới có thể hòa hợp kinh người đến vậy. Bất luận làn điệu này là mới chế ra hay sáng tác từ trước, bài từ này cũng là do hắn vừa mới làm ra.

Lúc đó hắn gật đầu đồng ý viết từ, thậm chí không thèm nghĩ ngợi, ngay cả bảy bước (3) cũng chưa đi. Mà ý thức được điểm này, nên mọi người đã không còn muốn tìm hiểu xem làn điệu này là hắn soạn từ trước hay là tới đây mới sáng tác ra.

Đây cơ hồ không còn là phạm trù thiên tài nữa, đạt đến trình độ này đã đủ khiến cho ai nấy đều lạnh sống lưng rồi.

Ninh Nghị ngồi ở đằng kia nghiêng đầu, lấy ngón tay xoa xoa trên mặt, chỗ ấy bị người ta đánh, như thể đang dán lại miếng cao đắp, da hơi thâm tím lại.

Không có ai nói ra suy đoán và ý nghĩ đang lan truyền này, nhưng đều là người thông minh cả, dần dần rồi cũng có người cảm giác được điều không phù hợp này. Qua một lúc lâu, Tống Tri Khiêm ngồi ở phía xa đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đôi phu thê ở bên kia phòng khách, lắp bắp nói:

"Không đúng, hắn... hắn... hắn viết bài từ này ngay ở đây..."

Lâu Thư Uyển quay đầu nhìn gã. Tống Tri Khiêm gương mặt tràn ngập vẻ khó tin, gò má giật giật, rồi lại lắp bắp nói tiếp:

"Chẳng trách hắn vốn không đi làm thơ viết từ gì, hắn không đi tham gia hội thơ không phải vì tính cách lãnh đạm mà vì... căn bản là vì... là vì..."

Căn bản là vì người khác hoàn toàn không có tư cách chơi với hắn mà thôi. Tông Tri Khiêm không nói câu này ra, Lâu Thư Uyển nghi ngờ nhìn gã mấy lần, rồi cũng chán nản chuyển mắt quay đi.

Rất nhiều người ở đây cũng không thể nào dự đoán được, sau khi chuyện hội thơ lần này truyền ra ngoài, danh tiếng Ninh Nghị sẽ còn tiến triển đến mức nào nữa.

...

Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ngồi ở đằng kia, hai bàn tay đan vào nhau ở dưới bàn, giống một đôi thần tiên quyến lữ, thỉnh thoảng cũng có người lại chào hỏi, thậm chí có vài thanh quán nhân rụt rè lại đây thỉnh giáo Ninh Nghị, bộ dạng cực kỳ thành kính, không lâu sau đã nghe tiếng nhạc vang lên, xướng bài Vọng hải triều mà Ninh Nghị vừa viết.

"Sau ngày hôm nay, sợ là chuyện làm ăn ở Hàng Châu khó mà thực hiện được rồi..."

Trải qua hội thơ như vậy, nghe đủ thứ lời tán dương, trong lòng Tô Đàn Nhi thực ra rất cao hứng, đương nhiên là vậy rồi, lòng hư vinh dễ thương này cũng khá là thỏa mãn, lần đầu tiên trong đời nàng được thực sự trải nghiệm cảm giác của "phu nhân đại tài tử", trong lòng đang đánh trống bình bình, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn nhu an tĩnh. Tuy nhiên, nàng vẫn phải duy trì một chút bình tĩnh, để nàng còn nói mấy câu xã giao ở ngoài nữa.

Ninh Nghị cũng đang cười, nhìn hết thảy xung quanh, nói:

"Hôm nay nàng vất vả rồi, xin lỗi nàng."

"Thiếp là vợ của chàng mà." Tô Đàn Nhi mỉm cười trả lời, ánh mắt nhìn sang một nữ tử đánh đàn ở phía bên kia. "Có điều, cũng chẳng cần phải tranh giành gì với Lâu gia cả, đất của bọn họ, mình chẳng cần hơn thua gì. Hôm nay trở về, để thiếp hoàn thành nốt chuyện làm ăn ở Hàng Châu này xong, mình về Giang Ninh luôn nhé... Sau đó, thiếp thân sẽ theo tướng công lên kinh thành."

"Hừm, đến lúc đó chúng ta quan thương cấu kết, làm một đôi phu thê chuyên đi cướp tiền, ta sẽ bù lại tổn thất bên này cho nàng nhé."

"Ha ha." Tô Đàn Nhi vui vẻ bật cười. "Thực ra trước khi nói chuyện thiếp cũng có một ý tưởng, chỉ là thiếp sợ tướng công sẽ không đồng ý đâu, cho nên mới thôi."

"Hả?"

"Thiếp thân muốn nói với tất cả mọi người, thiếp đã mang cốt nhục của tướng công."

"Thật à?"

"Xạo đấy, bây giờ vẫn chưa có. Thiếp vốn là muốn đợi đến lúc chúng ta về nhà tối nay, sẽ sắp xếp một chuyện bất ngờ, rồi mấy ngày nữa sẽ cho người ngoài biết là lần này thiếp thân bị người ta ức hiếp, vì vậy đứa trẻ không còn nữa. Cứ như thế, Lâu gia sẽ mang tội danh bức tử một đứa bé, bọn họ vì thế sẽ không tiện động đến chúng ta nữa."

Khi nói những lời này, nụ cười trên mặt Tô Đàn Nhi thu lại, lạnh lùng như sương giá, xem chừng đây hẳn là hình tượng tàn nhẫn của người quyết định của nàng.

Ninh Nghị vân vê bàn tay nàng, nói:

"Không cần thiết phải thế mà, mọi người đều sẽ không vui."

"Ừ, lúc sau thiếp nghĩ lại, cũng không thích làm thế. Có điều, lúc đó cũng tại vì xung quanh có rất nhiều đại phu nên chùn tay." Tô Đàn Nhi cười ngọt ngào.

Cuộc hội bắt đầu, tiến hành như vậy, ở vị trí chủ mời, Lục Thôi Chi cũng dần ý thức được rằng bài từ kia nhiều khả năng là do Ninh Nghị làm tại chỗ, ám chỉ với mọi người, liếc nhìn Ninh Nghị vài lần, sau đó mới nói với Tiền Hi Văn:

"Có thể có được tài học lẫn tâm tư như vậy, khó trách vì sao Tần tướng lại muốn mời cậu ta lên kinh thành trợ giúp, đúng là văn võ song toàn..."

Tài học dĩ nhiên là nói về bài từ, tâm tư thì là chỉ những câu hòa giải với học sinh Hàng Châu kia.

Tiền Hi Văn cũng cười cười, đáp lời:

"Lão phu cũng không biết rốt cuộc là tài học hay võ nghệ của cậu ta giỏi hơn, nghe nói trước đây không lâu ở Giang Ninh, có thích khách nước Liêu ám sát, chính là cậu ta ra tay cứu Tần tướng đấy."

"Đó là... ơn cứu mạng sao?"

"Ừ, là ơn cứu mạng đấy."

Tiền Hi Văn nhẹ nhàng đáp, cũng không nói gì thêm nữa. Lục Thôi Chi liếc mắt nhìn lão, sau lưng lại nghe lạnh toát. Lúc trước ông ta dự định hi sinh Ninh Nghị, cũng biết Ninh Nghị có quan hệ với Tần tướng, nhưng chỉ cho rằng đó là quan hệ kiểu sơ sơ, sự lợi hại này, tự nhiên có nhiều chỗ cần suy tính. Nếu Tiền Hi Văn biết Ninh Nghị có ơn cứu mạng với Tần Tự Nguyên, phỏng chừng ngay từ đầu đã quyết định sẽ dốc hết sức mình, nhưng ông già này chỉ nhắc nhở sơ sơ, chứ chẳng nói gì nhiều, nếu như lúc nãy mình thực sự định tội Ninh Nghị thì đến sau này... Đó thực sự là đắc tội lớn với người ta rồi. Đắc tội Tần Tự Nguyên rồi, sau này bất luận ông ta có thành tích gì đi nữa, có bao nhiêu công lao đi nữa, e là cũng khó qua nổi. Tuy rằng ông ta là Tri phủ, nhưng ông già trước mắt này rõ là đanh cảnh cáo Lục Thôi Chi.

Bầu không khí hòa nhã vui vẻ tiếp tục kéo dài, không người nào có thể biết bên có một mạch nước ngầm đang sôi trào dưới mặt bàn, Lâu Cận Lâm lúc này cũng đã tới đây, vui vẻ trò chuyện với mấy người. Thỉnh thoảng cũng có người làm thơ, nhưng ở trong thời gian này không còn ai tới thách đấu Ninh Nghị nữa. Tà dương dần buông ở cuối chân trời, đèn lồng trên thuyền lớn được treo lên, chờ lúc sau được thắp sáng, sau đó thức ăn của Phúc Khánh lâu cũng dần dần dọn lên.

Ánh sáng cuối ngày rực rỡ nhuộm thẫm chân trời phía tây, những đám mây lững lờ, cả hồ nước lẫn bóng núi trong sắc đỏ lộng lẫy, hoàng hôn mang theo những cơn gió dễ chịu từ trên mặt hồ tới, thổi vào phòng khách lồng lộng bốn bề này, có người đứng dậy, đứng trong làn gió ấm cùng hào quang đẹp đẽ kia, nhìn về vùng non nước xa xa, có người ngâm thơ, áo trắng khăn trắng, phong thái thoát tục. Ở bên phía Ninh Nghị, một tài tử Hàng Châu vừa tới trò chuyện với hắn, Ninh Nghị cũng đứng lên chuyện phiếm với đối phương. Tiệc rượu cũng sắp chính thức bắt đầu, vài hạ nhân lên trên đỉnh thuyền, chuẩn bị thắp đèn lồng.

Buổi hoàng hôn vừa đẹp đẽ, vừa mát mẻ, thanh khiết, lại vừa vui vẻ nhẹ nhàng, Ninh Nghị đưa mắt nhìn mảnh trời chiều xanh biếc, trong lúc nhất thời cũng bị cảnh sắc này mê hoặc, trong gió muộn thoáng nghe ngây ngất.

Bầy nhạn bay qua bầu trời, trong ánh tà dương đỏ ối.

Người bên cạnh nói một câu gì đó, Ninh Nghị hơi nhíu mày, tuy rằng không đặt sự chú ý ở trong cuộc đối thoại, nhưng ứng đối vẫn khá đơn giản, đại khái là người đó đang nói một câu. Ninh Nghị cảm thấy có thứ gì đó, nhưng lại không thể hình dung được, có thể là ảo giác, những xung động rất nhỏ quấy nhiễu trong lòng hắn, như thể kiến bò, đầu là như bầy kiến, sau đó giống như muỗi chích, ảo giác ấy dường như từ dưới lòng bàn chân truyền tới.

Dưới ánh tà dương, trong nháy mắt yên tĩnh giống như thể trải qua thời hồng hoang sơ khai, sau đó...

Dưới chân đột nhiên thoáng động!

Vô số tiếng chân bàn kêu ken két, Ninh Nghị nắm lấy thư sinh bên cạnh suýt chút nữa thì ngã xuống đất, thời khắc này hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong một hơi thở tiếp theo, thuyền lớn nghiêng ngả.

Một tiếng ầm trời long đất lở vang lên.

Trên mặt hồ, chiếc thuyền lớn này trước tiên là tròng trành bên trái, sau đó ầm ầm va vào thuyền phảng bên kia, tiếng gỗ vỡ nát vang lên, người chèo thuyền đại khái đã lên trên để thắp đèn lồng, một chiếc đèn lồng hóa thành cầu lửa, một công nhân thét lên một tiếng, ngã xuống một bên trong tầm nhìn mọi người.

Thuyền rung lắc dữ dội, cái bàn đung đưa, Tô Đàn Nhi nắm lấy nó. Ninh Nghị bỏ thư sinh kia ra, tới nắm lấy tay Tiểu Thiền và Tô Đàn Nhi. Đã nghe thấy tiếng bát đũa rơi xuống đất, trong đại sảnh, dưới ánh trời chiều, rất nhiều người không kịp chuẩn bị ngã chổng vó xuống đất, cả phòng hoảng loạn, không ai biết có chuyện gì đang xảy ra, thuyền rung lắc càng lúc càng dữ dội. Có người đang kêu những tiếng kỳ cục như kiểu "Sao thế sao thế", cũng có tiếng nữ tử đột nhiên gào thét, tiếng dây đàn tỳ bà đứt đoạn, nữ tử bị đứt ngón tay. Tiếng nổ ầm ầm vang trời xa có gần có đang dồn dập truyền tới.

"Sao thế?"

"Ổn chưa?"

Có người ở ngoài vội vã hô to, có người kêu cái gì đó, mơ hồ như thể là "đệ đệ", nhưng một khắc sau mới phát hiện là "địa long..."

Sau đó, dường như có kèn lệnh cảnh báo vang lên, có một âm thanh hoảng sợ xé rách tà dương chiều nay.

"Địa long."

"Địa long vùng dậy."

"Vùng dậy."

Thuyền vẫn còn rung, Ninh Nghị nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn đang chao đảo, không phải bởi vì thuyền rung lắc quá nhanh mà là vì sự rung chuyển của thuyền không nhanh bằng rung chuyển bên ngoài nên hình ảnh bị nhòe.

Ầm ầm. Ầm ầm. Ầm ầm.

Khoảnh khắc này, nước hồ ở nơi này sôi trào như thể bị đun sôi vậy, dãy núi, thành thị xa xa, Tiểu Doanh Châu ở gần lúc này đều bị bao phủ trong cơn chấn động dữ dội.

Tà dương đỏ như máu, ở buổi hoàng hôn đẹp đẽ này, nơi sâu xa dưới nền đất đang phun ra sức mạnh khổng lồ, hóa thành ác mộng thực sự, mang theo cơn địa chấn cực mạnh quét qua thiên địa hồng mông mà mắt nhìn thấy được, thậm chí là toàn bộ đại lục không thể thấy hết được...

------------

Chú thích:

(3) Bảy bước: Tào Thực, con trai Tào Tháo, nổi tiếng thông minh, tài giỏi. Khi Tào Tháo chết, Tào Phi lên thay, nghe lời tấu muốn giết Tào Thực để trừ họa. Tào Phi bèn triệu Tào Thực vào chầu, bảo rằng nếu đi bảy bước mà làm được một bài thơ thì sẽ tha tội cho. Tào Thực đi đúng bảy bước đã làm thành bài thơ như sau:

Nấu đậu để làm canh
Lọc đậu chắt nước cốt
Cành đậu đốt đáy nồi
Hạt đậu trong nồi khóc
Vốn từ một gốc sinh
Đốt nhau sao tàn khốc

Tào Phi nghe xong cảm động, phong hầu cho Tào Thực. Bài thơ này còn gọi là "Thất bộ thi", nghĩa là thơ bảy bước. Sau này người ta dùng thành ngữ "bảy bước thành thơ" là để khen ngợi những người nhanh trí, tài năng như Tào Thực, bảy bước thành thơ cũng có ý nghĩa giống như "xuất khẩu thành thơ" hay "hạ bút thành văn" vậy.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK