Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước khi trời mưa, mọi người có một ngày trì hoãn, nhưng vẫn còn một lượng lương thực, tài vật còn lại ở bên trong chưa kịp chuyển ra. Những nhà giàu như Tiền gia thì có đủ nhân sự cần thiết, tính tổng thể lượng lương thực còn tồn của cả Hàng Châu thì không phải chịu tổn thất quá lớn, nhưng do tổn thất của những nhà nghèo, tiểu hộ ở trong thành, nên giá cả lương thực trong thành mấy ngày nay vẫn tăng vọt. Dù rằng lúc xảy ra thiên tai, bước đầu đã khống chế nhưng sau đó rốt cuộc vẫn có người nhân cơ hội ấy mà mở tiệm, nhân cơ hội đẩy giá lên cao kiếm lợi lớn.

Trong mưa lớn, xem qua tình hình nhà mình một chút, chỉ chốc lát sau đã thấy phó phường chính đi lại, kéo Ninh Nghị theo tới thăm mấy nhà trong hẻm có người tạ thế, Ninh Nghị cũng đi theo qua.

Nhà phú thương họ Đường ở cuối hẻm có bà mẹ già bị nhà đổ đè chết, may là nhi tử được Ninh Nghị cứu ra, lúc này đã dựng một linh đường đơn giản, tổ chức tang lễ, vừa khóc lóc nhưng cũng vừa nắm tay nắm chân cảm ơn Ninh Nghị. Phó phường chính kia đại khái là muốn để cử hắn làm chủ sự, sau đó nhắc tới những mối liên hệ với quan phủ, không khỏi nhắc đến thân phận ở rể của hắn, hắn đáp qua loa vài câu, tâm dần sinh chán ghét, đẩy trả lại, phu xe Đông Trụ được phái đi hỏi thăm sự tình trong thành cũng đã quay về, cởi tấm áo tơi ra, sau đó bắt đầu báo cáo.

"Chẳng biết vì sao, tuy rằng mưa rất lớn nhưng lưu dân tụ tập ngoài thành càng lúc càng đông. Đoạn tường thành bị sập đã được sửa chữa, Vũ Đức quân đã phong tỏa toàn thành rồi, nếu không phải có thiếp mời của cô gia, e rằng tiểu nhân khó mà vào được. Những lưu dân kia không được vào, gây sự ở ngoài đó, người của nha môn tuy rằng cũng có phát thóc cứu nạn thiên tai rồi, nhưng người trong thành ăn còn chưa đủ no nữa là, lưu dân ngoài thành cũng chẳng khác gì..."

Để Đông Trụ ra ngoài, chủ yếu vẫn là để quan sát tình hình ngoài thành xem sao. Tô Đàn Nhi nghe xong, thở dài một hơi.

"Phía tây đánh trận lâu nay, lưu dân đều chạy qua bên này cả, lần này địa chấn, toàn bộ những người gặp nạn khắp vùng đều chạy tới đây hết."

Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười nói:

"Trước đây chúng ta ở Giang Ninh, chỉ cần gặp một chút tai họa nhỏ thì người quanh vùng cũng tụ hết vào trong thành, đúng không?"

Lời này của hắn vừa như là xác định, lại có mấy phần tựa đang thăm dò, dù sao thì hắn cũng không rõ lắm tình huống cụ thể ngày xưa là như thế nào. Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, sau đó suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu đáp:

"Đúng đấy, thực ra dù sao thì trong thành cũng dư dả hơn so với vùng nông thôn, lại có quan phủ quản lý, người chết vì đói cũng ít, lại còn được phát thóc... Tướng công đang nghĩ gì vậy?"

"Lúa vụ thu sắp chín, cùng lắm là mươi ngày nửa tháng nữa là vụ lúa này có thể gặt được rồi. Địa chấn tuy rằng lớn nhưng ngoại trừ việc nhà đổ đè chết người ra, còn lại kiểu gì cũng có thể tìm được chút lương thực, dư sức chịu đựng qua khoảng thời gian này, sao đột nhiên lưu dân lại đến nhiều như vậy được..."

"Tướng công cảm thấy có vấn đề à?"

Bên kia Hạnh Nhi cũng trợn mắt, lắp bắp:

"Phương... Phương Tịch à? Ý cô gia là thế sao?"

Ninh Nghị cười, lắc đầu đáp:

"Không phải đâu, chắc do ta suy nghĩ nhiều quá đấy thôi. Lưu dân từ phía tây tới vốn rất nhiều mà, chúng ta tới đây mới được có hai tháng, cũng không biết lưu dân trước kia rốt cuộc là bao nhiêu người, chưa tham chiếu số liệu mà đã nói nhiều rồi làm sao chịu trách nhiệm được, bây giờ ta nghĩ, nhiều khả năng là do chúng ta không phải người địa phương, cho nên suy nghĩ có hơi nhạy cảm quá mà thôi. Phủ Hàng Châu bên này không thiếu người tài giỏi, đối với những chuyện này hẳn là cũng đã có dự tính rồi. Có điều... tiếc là đường thủy bị nghẽn, bằng không ta tình nguyện làm một chiếc thuyền, vài ngày nữa trở về Giang Ninh, rồi còn phải chuẩn bị để đi tiếp nữa. Hiện tại nếu muốn đi đường bộ, đang thời điểm lưu dân tràn khắp nơi, chẳng cần thiết nữa. Đúng rồi, trong thành có chuyện gì không?"

Đông Trụ suy nghĩ một chút rồi đáp:

"À, Tiền gia, Mục gia, còn có mấy nhà khác nữa, trưa nay đều bắt đầu bán lương thực, giá tiền cao gấp ba lúc trước, nhưng so với những thương hộ khác thì vậy là còn rẻ chán. Mặt khác, trời mưa mấy ngày rồi, việc đào bới rồi mang thi thể đi thiêu hủy cũng không gấp như mấy ngày trước nữa, trưa hôm nay ở bên thành bắc có người đánh nhau với quân lính khiêng thi thể, đánh ghê lắm luôn, nghe nói giết một người tại chỗ, hiện tại còn đang làm loạn trên phủ nha..."

Ninh Nghị nhíu mày, các đại địa chủ bắt đầu bình ổn giá lương thực, đây là việc có thể dự đoán được, tuy rằng phần lớn mọi người coi thương nhân với địa chủ là những kẻ ác tày trời, nhưng thành Hàng Châu hỗn loạn cũng không phù hợp với lợi ích của bọn họ. Thủ pháp tốt nhất tự nhiên là trong quá trình khôi phục lại toàn bộ thì tiến hành một vở kịch lẫn cuộc chiến ngầm, có điều, chuyện thi thể thì lại khác.

"Dưới mưa lớn như vậy, tối nay đem chôn đi, thì cũng không sao hết mà."

Tô Đàn Nhi nghĩ nghĩ, rồi cười cười, nàng tuy rằng cũng biết việc thiêu hủy thi thể là cần thiết, nhưng là một người của thời đại này, nên cũng ít nhiều không ưa lắm với phương pháp trực tiếp thiêu hủy thi thể người chết, dù sao thì cơn mưa lớn này cũng đã cho mọi người một cơ hội. Có điều, nhìn thấy Ninh Nghị đang cau mày, nàng bèn thấp giọng hỏi:

"Tướng công à?"

Ninh Nghị chỉ cười cười, không nói gì cả.

Tối hôm đó, cơn mưa lớn suốt mấy ngày nay có xu thế nhẹ bớt, hai vợ chồng đứng trước cửa sổ phòng mình nhìn ra phía ngoài, trong phòng thắp một ngọn đèn, gian phòng đơn sơ, nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, thì thật là ấm áp sáng sủa làm sao, ngoài phòng thỉnh thoảng đi qua, hoặc nghe có tiếng đối thoại rời rạc truyền đến. Nàng cũng đã trải qua một ngày mệt mỏi, sau khi tắm xong khoác vào một manh áo mỏng, nắm lấy tay Ninh Nghị, hỏi:

"Tướng công đang nghĩ gì thế?"

"Ngày mai nếu trời tạnh ráo, ta muốn tới cửa thành nhìn xem thử rốt cuộc tình hình bên ngoài ra sao, Đông Trụ bảo nhiều người, nhưng rốt cuộc ta vẫn không rõ là có bao nhiêu người."

Tô Đàn Nhi gác cằm lên vai hắn, thỏ thẻ:

"Chúng ta cùng đi nhé. Tướng công vẫn cảm thấy nơi này nguy hiểm à?"

"Cũng không hẳn là như vậy. " Ninh Nghị ôm lấy bờ vai của nàng. "Ta chỉ cảm thấy, nếu như ta là Phương Tịch, nhất định sẽ nhân cơ hội này mà tấn công vào Hàng Châu. Nhưng thực lực của Vũ Đức quân, an bài và khống chế của phủ Hàng Châu ở bên này, thậm chí cục diện của Phương Tịch bên kia ta đều mù tịt cả, hoàn toàn không có chút căn cứ nào để xác định cả. Xét theo mặt lý trí thì quân nông dân về mặt chỉ huy, tốc độ, mức độ chiến đấu ngoan cường khẳng định là đều có vấn đề cả, phủ Hàng Châu bên này không thiếu người có năng lực, đám Lục Thôi Chi cũng chẳng phải hạng ngu dốt gì, trước kia bọn họ có thể ngăn cản Phương Tịch, chắc chắn bây giờ cũng sẽ đề cao cảnh giác, vì lẽ đó nên nếu nhìn nhận từ phía bên này, ta vẫn nghiêng về giả thiết Hàng Châu sẽ không xảy ra chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là muốn đi xem thử thế nào mà thôi... Lùi một bước mà nói, nếu như Phương Tịch quả thực chuẩn bị chiếm nơi này, thì phản ứng cũng không thể nhanh như vậy được..."

Tô Đàn Nhi gật gật đầu, lúc này tâm tình của nàng có chút lười biếng, ở bên cạnh Ninh Nghị không muốn nghĩ nhiều chuyện, sau đó đột nhiên nghe Ninh Nghị bảo rằng:

"Còn việc thi thể, lại gặp vấn đề lớn đấy."

"Có chuyện gì?"

"Nếu ta là Lục Thôi Chi, hôm nay nhất định phải bắt người khai đao, trực tiếp xông ra giết một đám. Công bố ra bên ngoài rằng đám người này cấu kết với Phương Tịch, có ý định lưu lại thi thể để gây mâu thuẫn, xích mích, âm mưu gây rối loạn để chiếm thành. Sau khi công bố chuyện này ra ngoài, người dân trong thành sẽ không còn có bất cứ dị nghị nào đối với việc xử lý thi thể nữa, sau đó sẽ giảm được rất nhiều phiền phức..."

"Nhưng thế thì trong thành sẽ loạn mất..."

"Không loạn được đâu, không ai tin tưởng Phương Tịch sẽ đánh vào Hàng Châu cả, dựa vào uy thế của lần giết người này, danh chính ngôn thuận tăng mức độ quản chế cả trong lẫn ngoài thành Hàng Châu, thực hiện công tác chuẩn bị cho chiến tranh. Vừa có thể nhanh chóng khống chế cục diện trong thành trong tình hình rối loạn này, lại vừa có thể phòng bị với những thứ chưa xảy ra, ngăn chặn khả năng xảy ra hỗn loạn thực sự. Ở trong tình hình này, mức độ tập quyền cao, phải dùng biện pháp sấm rền gió cuốn mới là thượng sách."

Sau đó hắn lại cười lên, nói tiếp:

"Đương nhiên, nếu thật sự muốn làm như vậy thì tri phủ bên kia cũng gặp phải không ít phiền phức, trên quan trường minh tranh ám đấu, biện pháp kiềm chế quyền lực cực đoan này nhất định sẽ gặp phải rất nhiều lực cản, ta cũng chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút vậy thôi."

Thê tử của hắn "Ừ" một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:

"Thế là chuyện của Tiểu Thiền lại phải dời ngày nữa rồi, còn có chuyện hội thơ nữa, tướng công rõ ràng là làm một bài từ hay như thế, mà đột nhiên lại gặp địa chấn..."

Đối với chuyện này, cô vợ hết mực yêu quý ông chồng tài tử nổi tiếng này vẫn còn canh cánh trong lòng.

o0o

Cũng là ban đêm, ở một vị trí khác của thành thị, cũng có người đang đứng trong bóng tối nhìn màn mưa này, bên kia màn mưa có ánh sáng, trong đống đổ nát, một lều cỏ linh đường được dựng lên sơ sài, linh đường cũng đã sập một nửa.

Có hai người đang nói chuyện.

"Mưa to xem ra sắp tạnh rồi đây, ngày mai hết mưa, phủ Hàng Châu đương nhiên không thể lại lơ là những thi thể còn chưa đào bới ra kia... Ha ha, đến lúc đó sợ là mùi thối nồng nặc tứ phương rồi..."

"Nếu như trời nắng ráo thì những thi thể đó đại khái đã bị đào sạch sẽ rồi, cơn mưa to trước mắt đúng là giúp chúng ta không ít. Một nhanh một chậm, bọn họ liền cho rằng đó là may mắn. Có điều ngày mai lại không dừng, nên còn có thể thêm một ngày nữa."

"Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta lại có thêm thời gian chuẩn bị kỹ càng hơn. Lại thêm một ngày, mấy người Phật Soái, Tân Hưng Tông, Lưu Đại Bưu đáng lẽ cũng nên đến rồi mới phải. Tạc Thạch Đầu, trước đây cậu từng nói gì nhỉ, trời cho không nhận, chính là tội lỗi, có phải là nói cái này không? Ha ha, theo như ta thấy, Hàng Châu này hẳn là ông trời ban cho chúng ta đây, chỉ tiếc, lại bị động đất thành thế này..."

"Trời cho không nhận, đó là tội lớn, thời đến không làm, sẽ chịu tai ương, chúng ta chuẩn bị tiến về đây thì nó liền bị địa chấn, quả thực là ý trời không sai... Một khi đã nắm được nơi này, Sư Nang huynh, Đạo An huynh ở các nơi hưởng ứng, chuyện vùng đông nam cũng định luôn rồi."

"Ha ha, cậu lúc nào cũng rất nho nhã. Ta bảo rồi Tạc Thạch Đầu à, cậu có học vấn cao như vậy, sao phải vào trong núi ở hả Tạc Thạch Đầu, cậu đi làm thầy dạy học cũng được mà."

"Toàn chủ trương không thực hiện được, như đi bè gỗ ra biển, ta thà trốn trong núi đẽo đá còn hơn là ra dạy đám trẻ con đọc sách của mấy lão..."

"Chữ với nghĩa, thâm sâu quá, chẳng hiểu. Có điều sao cũng được, Thạch Bảo ta là kẻ thô lỗ, cậu bảo gì ta làm nấy, cậu bảo ta giết ai thì ta giết kẻ ấy thôi. Ha ha, đến thời điểm như cậu nói, vùng đông nam đã định rồi, Thánh công lên làm hoàng đế, phong cậu làm Thừa tướng, còn ta làm Đại tướng quân. Đến lúc đó vào kỹ viện, chẳng phải là muốn chơi gái nào là được chơi gái nấy hay sao, nghe nói ở Hàng Châu nhiều gái xinh gái ngon, hi vọng đều sống tốt, ta sẽ không bắt nạt các nàng đâu, ta sẽ trả thù lao, ha ha ha ha..."

Tiếng cười có chút ngông cuồng vang xa trong mưa, bóng đen đứng trước cửa sổ nơi này yên tĩnh nhìn màn mưa một lúc, rồi cười lên:

"Ài, nếu như Tạc Thạch Đầu đi dạy học kiếm tiền, ai quản nổi cậu ta đây. Hỏi thật là hay."

Người ấy thở dài, đưa mắt nhìn xa hơn, như thể đang nói mớ trong màn mữa.

"Ta sẽ chờ ngày đó đến..."

o0o

Ngày thứ hai, mưa còn chưa dứt, chỉ nhỏ hơn một chút thôi. Ăn điểm tâm xong, Ninh Nghị dẫn theo Tô Đàn Nhi và Thiền Nhi lên xe ngựa, rời hẻm Thái Bình, đi về phía cửa thành bên kia, chuẩn bị tận mắt xem tình hình ngoài thành lúc này...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK