“... Thiên hạ bây giờ, nạn đói khắp nơi, dân chúng lầm than, hoàng đế vô đạo, sưu cao thuế nặng, khí số triều Vũ đã tận, cho nên quần hùng thiên hạ cùng nổi lên, dân tâm hướng về, xu hướng giờ là...”
Trong gian phòng tối tăm, bốn phía trống trải, bầu không khí nặng nề. Nếu như dựa theo kinh nghiệm của Ninh Nghị thì tiếp đây mình sẽ gặp phải một cuộc gặp mặt chính thức và nghiêm túc, bất luận có ý tốt hay ý xấu, nếu đối phương đã muốn tạo nên bầu không khí như vậy, tất nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng, lấy làm trò đùa. Mà sau câu giới thiệu “Ta chính là Lưu Đại Bưu” kia, nội dung ẩn chứa trong những âm thanh vang lên từ phía sau tấm màn quả nhiên cũng khá chính thức và nghiêm túc. Hoặc cũng có thể nói, đối phương hẳn là rất nghiêm túc tạo nên bầu không khí như thế này.
Biểu hiện của đối phương ngay từ lúc bắt đầu đã rất nghiêm túc rồi, cho nên Ninh Nghị cũng nghiêm túc cẩn thận đứng ở đó quan sát và lắng nghe. Bởi vì lúc này mùi hương khói thực sự không thể át đi được mùi thuốc nồng nặc trong phòng, đối phương lại ngồi sau một tấm màn, chứng tỏ rất có khả năng là bởi vì trên người nàng đang bị thương nặng, vừa mới trở về Hàng Châu đã cho gọi mình đến gặp mặt ngay. Có điều, đợi đến lúc hắn đứng đây nghe được nhiều hơn một chút, liền cảm thấy bầu không khí trước mắt có chút quái lạ.
“... Vốn nghe Ninh huynh uyên bác, nhưng lại thiếu chí lớn. Gặp thời buổi này, là thân nam nhi, phải nên dựa vào một bầu máu nóng, thi triển sở học tài năng của mình, tạo thành thành tựu vô tiền khoáng hậu. Hiện nay Thánh công đang cầu người hiền như ruộng cạn mong mưa...”
Bản thân Ninh Nghị không được coi là xuất thân chính quy, tuy rằng đọc cổ văn cũng hiểu, nhưng nếu nói về trình độ của bản thân trên phương diện này thì thực sự không có được bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng từng qua lại với mấy người Tần Tự Nguyên rất nhiều, lúc này nghe một vài đoạn liền có thể phát hiện ra rằng, bản hịch văn thảo nghịch nhìn như thể dõng dạc hùng hồn kia thực sự không thể nói là có tài văn chương gì cả. Bảo là cô nàng Lưu Đại Bưu xuất thân từ trại sơn tặc kia học đòi văn vẻ cũng không phải là sai, nhưng lúc này nghe bài diễn văn kia, lời nói giả vờ thô lỗ lại lắp bắp của cô gái đối diện quả thực có cảm giác như là một học sinh trong lớp cầm bài văn dở tệ của mình đọc lên vậy.
Từ bên này nhìn sang bên kia tấm màn, tuy rằng không nhìn rõ liệu có phải cô gái kia đang cầm tờ giấy đặt trước mặt mà tụng hay không, nhưng có thể xác định được một điều, những thứ mà nàng đang nói lúc này dĩ nhiên không phải do chính nàng nghĩ ra, chắc là lúc trước đã đọc qua rồi, lúc này thuộc lòng rồi nói lại. Nhưng theo như Ninh Nghị thấy thì e là khả năng nàng cầm trên tay đọc càng cao hơn, sau đó không lâu, đối phương đã chứng thực suy đoán của hắn.
"... Bỉ nhân Lưu Đại Bưu, khục... Bỉ nhân Lưu Đại Bưu, võ nghệ cao cường, thiên phú dị bẩm, nối tiếp cơ nghiệp Bá Đao ở phương nam, trò giỏi hơn thầy, trên có thể bắt rồng chốn cửu tiêu, dưới có thể chém giao lòng ngũ hải, một thanh đao ngang dọc, vạn người khó chống được, làm người ngang ngược phóng khoáng, lan tâm huệ chất, ngoái đầu mỉm cười..."
Lúc Ninh Nghị thấy cơ mặt của mình bắt đầu co giật thì thanh âm ấy tới đó cũng ngừng lại, thấy nàng gọi cô bé nha hoàn bên kia lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện:
"Ai viết cái này đây..."
Qua một lúc, bên trong lại vang lên tiếng của nàng:
"Hết người rồi hay sao..."
Nha hoàn rời khỏi, căn phòng yên tĩnh trở lại, ở bên kia thân thể của Lưu Đại Bưu chỉ thấp bằng nửa bình thường, áng chừng cũng đang chống tay nâng cằm ngồi trong kia, không biết là đang hờn dỗi hay làm gì đó nữa. Ninh Nghị chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì. Hai bên cứ thế tạo thành thế đối lập trong phòng, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong yên lặng, rồi chợt có tiếng sột sột soạt soạt từ sau màn vang lên, thân thể của cô gái giật giật ở trên chiếc ghế lớn, uống một hớp thuốc, sau đó... có vẻ như là gãi ngứa.
Cứ như vậy chẳng biết qua bao lâu, cô gái xưng là Lưu Đại Bưu kia đại khái là lúng túng bước ra từ sau màn, có lẽ là đã nghĩ thông suốt rằng có ngồi mãi như vậy thì cũng không được. Nàng ngồi thẳng lên, mở miệng nói chuyện, lời nói vẫn làm bộ thô lỗ ngang ngược, nhưng lại rất đơn giản.
"Này, ta có một sơn trại, hơn bốn ngàn người, mình ta quản không nổi, muốn tìm người hỗ trợ, ngươi có thể giúp không?"
Ninh Nghị sửng sốt mất một lúc mới trả lời:
"Ách, được..."
"Rất tốt." Văn chương dài dòng phức tạp lúc trước đại khái khiến nàng có vẻ mất hứng, bây giờ thì gật dù, không hăng hái lắm. "Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, ngươi là người của ta, sau này trong thành Hàng Châu không ai có thể bắt nạt ngươi cả."
Nàng nghĩ gì đó một chút rồi nói tiếp:
"Ngươi cũng không được đi bắt nạt người khác, chức quan của ngươi không phải lớn... Ngươi là người thông minh, không cần phải nói nhiều với ngươi, thân phận ngươi khá nhạy cảm, biết tự giác là tốt. Sau này mỗi sáng sớm sẽ có người đem những việc cần xử lý của trại đến bên đó cho ngươi xem, ta sẽ ở lại bên này, có việc gì sẽ gọi ngươi tới, ngươi có việc gì cũng có thể tới tìm ra... À, đúng rồi, những thứ tìm được lúc ngươi bị bắt... hỏa dược chỉ có thể cho ngươi một lượng đủ để phòng thân thôi, đao của ngươi tuy rất bén nhưng lại khó dùng. Ngươi với ta đều là người dùng đao, nếu có hứng thú thì sau này cứ hỏi ta. Giờ ngươi đi đi."
Nói xong câu này, nàng cầm một bao quần áo ném tới cho Ninh Nghị, Ninh Nghị nhận lấy mở ra xem. Trong bao quần áo ấy đại khái chính là những đồ đạc mà hắn bị lục lọi lấy mất khi bị bắt, ngoại trừ ít ngân phiếu và bạc vụn ra thì quan trọng nhất chính là khẩu súng tự chế và mã tấu nhờ Khang Hiền chế giúp. Trọng tâm của thanh mã tấu ấy nghiêng về phía trước, chủ yếu là vì bị một đao kia chém vào, hiện tại dùng đao tuy cũng chú ý đến khí thế thẳng tiến không lùi, nhưng dù sao cũng sẽ không đạt trình độ cao bằng Lưu Đại Bưu được, trong lòng Ninh Nghị cũng hiểu rõ, gật đầu, cáo từ rời đi.
Lúc sắp ra khỏi cửa thì lại nghe âm thanh từ phía sau vang lên:
"Trước kia đứng ở những vị trí không giống nhau, nếu như trong quân có người đắc tội với ngươi thì cũng chớ vì thế mà ghi hận... Thê tử của ngươi và những người bảo vệ kia đã đi thẳng tới Hồ Châu rồi, bây giờ đều đã an toàn, ngươi có thể an tâm. Sau này khi thời cơ đã chín muồi, chúng ta có thể sai người đón bọn họ về... Không còn chuyện gì nữa đâu."
Ninh Nghị gật gật đầu, đóng cửa phòng.
Thẳng một đường trở về thư viện, cầm lấy phần gạo được phát thì đã trưa. Quay về khu nhà nhỏ của hai người, kể hết mọi chuyện trong quá trình gặp Lưu cô nương cho Tiểu Thiền nghe, Tiểu Thiền không nhịn được nở nụ cười:
"Cô ấy như vậy thì làm sao mà làm trại chủ được hay ghê."
Trong suy đoán ban đầu của Ninh Nghị thì lần gặp mặt chắc chắn phải có này, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ, chỉ là không ngờ được, những gì thực sự phát sinh quả thực giống như trò đùa, thảo nào Tiểu Thiền cảm thấy Lưu cô nương kia không có khí thế của trại chủ, không có cưỡng bức đe dọa, không có kiểu cách phải có để nhận gia nhập, không có thế này cũng không có thế kia, chỉ một câu đơn giản "Ta có một cái trại", rồi kêu người ta đến hỗ trợ quản lý.
Có điều, với Ninh Nghị mà nói thì không có cách nào coi thường thiếu nữ bị thương ngồi ở sau màn kia được. Câu nói cuối cùng kia, ám chỉ nàng đã nắm được Ninh Nghị, hơn nữa trong quá trình nàng dẫn quân công thành ở Gia Hưng, lại đã kịp rải được tay chân đến tận Hồ Châu, đang điều tra tất cả những người bên cạnh Ninh Nghị, cũng có khi đã ở cạnh Tô Đàn Nhi rồi. Ngoài ra, có một điều mà nàng muốn ám chỉ trong suốt quá trình nói chuyện, đó là "Ta rất nhiệt tình, rất rộng rãi, ở đây ngươi chỉ có thể nương nhờ vào ta".
Khi mà tất cả quyền chủ động đều đã nằm trong tay nàng thì những cưỡng bức đe dọa khác thực sự đã không còn mấy ý nghĩa nữa, chỉ cần nói rõ điều kiện, bắt người ta làm việc là được. Nếu như sau đó Ninh Nghị chơi bài lá mặt lá trái thì rất khả năng sẽ phải đón một đao của nàng. Đối với kẻ ngu dốt thì cần phải uy hiếp thật nhiều, nhưng đối với người thông minh thì có nhiều thứ có thể lược bỏ bớt đi.
Sau cuộc nói chuyện đơn giản ngày hôm đó, Ninh Nghị trên cơ bản được coi là đã gia nhập vào nhóm Bá Đao doanh, không có nghi thức hoan nghênh gì cả, cũng không có lễ giới thiệu long trọng gì hết. Đối với riêng bản thân Ninh Nghị mà nói, ngoại trừ việc chiều hôm đó có người chuyển đồ đạc tới chỗ ở của Ninh Nghị, đồng thời bắt đầu thu dọn xung quanh, chuẩn bị dựng căn nhà mới ngoài căn nhà bị sập cho hắn ở thì cũng không có gì khác cả, thay đổi duy nhất chính là mỗi buổi sáng, sẽ có người tới đưa cho hắn một ít thông báo cần phải xử lý.
Việc xử lý những sự kiện trong Bá Đao doanh cũng không phải thật sự do Ninh Nghị quyết định hoàn toàn, hắn giải quyết xong thì thôi, mà đến ngày thứ hai thì Ninh Nghị đã hiểu được đái khái quy trình. Thông thường thì lời công bố sẽ được sao chép làm vài bản, phân phát cho những phụ tá trong trại, các phụ tá sẽ ghi ý kiến của mình lên đó, rồi giao lại cho Lưu Đại Bưu, sau khi Lưu Đại Bưu xem xong thì sẽ lựa chọn một phương pháp xử lý thích hợp nhất theo ý mình. Đồng thời, rất nhiều lúc nàng đều sẽ gọi người đến, hỏi dò xem vì sao lại phải xử lý như vậy. Những ngày sau đó, hầu như chiều nào Ninh Nghị cũng đều bị gọi tới để hỏi chuyện buổi xế chiều.
Ninh Nghị cũng không hiểu rõ chuyện nội bộ của Bá Đao doanh cho lắm, lúc nào xử lý công việc cũng thường phải gọi A Thường A Mệnh tới hỏi thăm tỉ mỉ mới quyết định, có nhiều chuyện khi mới bắt đầu xử lý thì hẳn là phải như vậy, ngay cả cô nàng Lưu Đại Bưu ngồi sau màn không rõ mặt mũi kia mỗi ngày cũng giải thích cho hắn rất nhiều chuyện. Cho nên sau mấy ngày đầu, hắn cũng đã nhanh chóng nắm rõ những chuyện của Bá Đao doanh.
Buổi sáng lên lớp giảng một bài "Sử ký" xong, xử lý vài chuyện lặt vặt, rồi đến chiều thì sang thảo luận chương trình quản lý với Lưu Đại Bưu hết nửa buổi chiều. Ninh Nghị thực sự cũng khá tán thưởng khả năng của cô gái tên Lưu Tây Qua nhưng cứ nhất quyết cứ đòi xưng làm Lưu Đại Bưu này, ở bên ngoài, thiếu nữ thân thể mảnh mai gầy gò này vung vẩy một thanh đại đao đầy vẻ thô bạo dũng mãnh, tính tình quái lạ, khó đoán trước được, nhưng trong mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng xem cho bằng hết suy nghĩ và ý kiến của từng người một, bất chấp thương thế trên người, đồng thời đều luôn suy nghĩ cân nhắc với từng lý do, nếu Ninh Nghị thực sự là một giảng viên đại học thì thiếu nữ này chính là một sinh viên khiến người ta tán thưởng nhất.
Lúc này trong Bá Đao doanh có tổng cộng năm người phụ tá, bốn người còn lại có lẽ là đã bị thiếu nữ nhìn thấu hết tâm tư suy nghĩ trong lòng, cho nên rất hiếm khi được nàng gọi tới gặp mặt nói chuyện. Đương nhiên, Ninh Nghị cũng từng gặp mặt những người còn lại được hai lần, những người này không phải là văn sĩ bị ép buộc đến đây giống Ninh Nghị, nghe nói đều là người cũ của Bá Đao sơn trang, bởi vì có biết chút ít chữ nghĩa, lại có suy nghĩ và thiên phú về quản lý, cho nên liền bị Lưu Tây Qua biến thành một đội phụ tá nho nhỏ như vậy, bởi vì đều không phải danh sĩ gì hết, cho nên ở chung một chỗ cũng khá dễ chịu.
Đối với A Thường và A Mệnh ở bên cạnh mình, Ninh nghị cũng đã biết rõ tình huống của bọn họ. Bọn họ có tổng cộng tám người, vốn được lão trại chủ khi xưa nuôi lớn, tự tay dạy võ nghệ, làm thị vệ hầu bên người thiếu nữ. Đây cũng không phải là tên thực của bọn họ, tên hiệu của tám người lần lượt là "Sát Nhân Thường Mệnh, Khiếm Trái Hoàn Tiền", nghĩa là giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Nghe nói mấy cái tên này do thiếu nữ tự đặt cho bọn họ, trong đầu thiếu nữ tên Lưu Tây Qua ấy thì tám chữ này đại khái là thể hiện sự công bằng.
Lúc trước Bá Đao doanh bảo vệ Ninh Nghị, giữa mấy người lúc nào cũng xôn xao ồn ào, nhưng từ lúc Lưu Tây Qua trở về đến nay, tất cả lại yên tĩnh đến độ tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Buổi sáng dạy học, buổi chiều trò chuyện, tháng ngày đột nhiên lại bình thản đến mức như thể ở Giang Ninh lúc trước. Trong vòng có mấy ngày, trong khoảnh sân nho nhỏ đã có thêm mấy gian phòng được dựng lên, Tiểu Thiền và Ninh Nghị nhờ thêm mấy người hỗ trợ, cùng sắp xếp bố trí bên trong. Đây là nhà mới của của hai người, khiến Ninh Nghị có cảm giác, như thể phải sống ở nơi này trong một khoảng thời gian rất dài, cảm giác ấy sau này cũng đã trở thành hiện thực.
Trên người bị thương nặng, tiếng nói giả vờ thô lỗ...
Trong suốt một thời gian dài sau lúc ấy, đây vẫn là ấn tượng mạnh nhất của Ninh Nghị về cô gái tên là Lưu Tây Qua kia, mỗi ngày nói chuyện, đều cách một tấm màn. Điều duy nhất khác biệt chính là, ở bên này Ninh Nghị có một chiếc bàn với đầy đủ ánh sáng. Có lúc Ninh Nghị thầm nghĩ, nếu như mình là một thư sinh nghèo, dạy thơ văn cho một cô tiểu thư nhà quý tộc nào đó, chắc cũng giống như thế này đây. Năng lực học tập của Lư Tây Qua rất cao, nhưng Ninh Nghị cũng không phải loại lão sư dạy học im im như thùng nước, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ tranh cãi ầm ĩ về vấn đề nào đó.
Sau đó, hắn nhân thời gian này làm vài chuyện nhỏ, quen viết vài người. Kể từ đó, mùa thu cũng đã sang...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK