Chương 994: Ngoại truyện chú Không Cần Annie Sao?
Đường đi quả thực rất dài, Anjoye không cưỡng được cơn buồn ngủ nên thiếp đi lúc nào chẳng hay, cuối cùng Đỗ Hồng Tuyết gọi anh tỉnh dậy rồi nói: Đến nơi rồi.
Anh mở choàng mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, xong lại quay sang hỏi cô ta: – Đây là đâu thế?
Nhà bác sĩ Molly.
Nghe thế sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi cực kỳ, mày cũng nhíu lại Vì không vi – Sao H đưa tôi tới đây?
Tôi nghĩ là anh muốn đến thắm cô ấy thế nên mới đưa anh tới, chẳng lẽ… không phải sao?
‘Đỗ Hồng Tuyết thản nhiên hỏi vặn lại, lời này làm Anjoye nghẹn họng, “Chẳng lẽ không phải sao?
Mấy hôm liền ăn không ngon ngủ không, yên chẳng lẽ không phải vì nhớ thương cô nhóc đó ư? Bình tĩnh nhìn phía trước, không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Không xuống xem thử à? Đằng nào cũng đến rồi mà.
Cô ở đây chở tôi.
Nói xong anh đứng dậy xuống xe.
Đi tới trước cửa khu nhà.
Lúc đang định đi vào sân thì bất ngờ cửa thang máy mở ra, Molly bé nhỏ đang đứng trong đó, tay cô còn xách theo túi rác, có vẻ đang định ra ngoài vứt rác thì phải.
Anh vội vàng nấp phía sau cầu thang trốn đi.
Molly không phát hiện mà cứ đi thẳng tới chỗ thùng rác, sau đó lại tiện đường ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc này Anjoye thấy mình không khác gì ăn trộm, cứ lén lút theo dõi người ta.
‘Cô vào cửa hàng thức ăn nhanh gọi bánh trứng, rồi lại lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ, cứ thế nhìn người đi qua đi lại bên ngoài.
Đỗ Hồng Tuyết đang mua đồ, Anjoye đi tìm Molly nên cô ta không có việc gì làm, vừa hay thấy hơi đói nên mới đi mua chút đồ ăn tạm.
Không ngờ lại thấy Molly ngồi bên cửa kính nên rất ngạc nhiên.
Nhìn xung quanh một vòng mới thấy bóng.
Anjoye lấp ló ngay góc gần đó.
Nhìn xung quanh một vòng mới thấy bóng, ^Š;oye lấp ló ngay góc gần đó.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của họ nên Đỗ Hồng Tuyết không định nhúng tay vào rời đi luôn, chỉ là Molly đã nhìn thấy cô ta.
Là cô đấy à? Cô Đố?
Molly kinh ngạc hỏi.
Ừ, tôi đây.
Đỗ Hồng Tuyết cười đáp rồi đi về phía cô.
Tôi ngồi đối diện được chứ?
Cô ta hỏi.
Ngồi đi, sao cô lại ở đây? Lúc này không phải cô nên… ở cạnh chủ tịch Dạ sao?
Cô nói xong thì nhìn quanh bốn phía nhưng lại bị Đỗ Hồng Tuyết ngăn cản.
Tôi ra ngoài mua ít đô, vừa hay ở gần đây nên định ngồi một lát rồi về. Trông sắc mặt cô không tốt lắm, có phải đang mệt không, liệu có cần đến bệnh viện không?
Không sao đâu, mà tôi thấy cô rất quen, cử như đã gặp ấy. Chúng ta… từng gặp nhau chưa?
Molly rất bình tĩnh, cô cảm giác Đỗ Hồng.
Tuyết không giống người xấu. Hơn nữa cô bị sa thải là ý của Anjoye, nếu anh không chịu thì ai có thể đuổi cô được chứ?
vê chuyện của Anjoye giờ cô đã có thể bình thản nói lại, dù là vẫn chưa hoàn toàn quên được nhưng cô tin rồi sẽ có một ngày như thế, Chúng ta không quen đâu nhưng chắc cô biết chị tôi. Chị ấy tên là Mạnh Y Bạch.
Mạnh Y Bạch…
Ba chữ kia như trái bom nổ tung!
Hèn gì lại cảm thấy quen thuộc như thế, thì ra cô ta là em gái song sinh của Mạnh Y Bạch. Giờ cô ta và Anjoye ở bên nhau là vì sao, chẳng lẽ anh vẫn chưa quên được chuyện năm đó ư?
Tim cô nhảy dựng lên, đột nhiên biết chuyện này làm cô thấy hơi khó chịu.
Đỗ Hồng Tuyết thấy cô thì thì hơi lo: Cô ổn không? Mặt cô trông tái lắm.
Tôi… tôi không sao, chỉ là hơi khó chịu chút thôi. Nghỉ một lắt là tốt rồi. Tôi… tôi về trước nhé, không làm phiên cô nữa…
Cô vội vàng nói rồi chạy vụt đi.
‘Đầu cô cứ lơ ma lơ mơ, đi đường cũng lảo đảo nghiêng ngả.
Vẽ nhà phải băng qua một con đường.
“Cô chống tay vào cột nhìn đèn tín hiệu LỄ đổi, rõ rằng thấy đèn xanh đã sáng lên rồi mới qua mà bên tai lại vang lên tiếng còi ô tô âmï.
Vượt đèn đỏ làm gì? Không muốn sống nữa hả?
Đầu cô đau dữ dội, không biết nên tiến hay lùi nữa, cuối cùng là đổ gục xuống.
Trong lúc choáng váng cô thấy được một bóng người, Anh lo lắng ôm châm lấy cô, chỉ cần cô ngửa lên là sẽ thấy anh đang rất sốt ruột, Anjoyet Cô lầm bầm một câu rồi lập tức ngất đi.
Anjoye sợ hết hồn, vội vàng bế cô lên rồi đưa tới bệnh viện gần nhất.
Lúc này cô đang sốt nhẹ.
Vì “hứng của bệnh tim.
Rõ rằng là sốt không cao nhưng vì sức đề kháng yếu nên mới ngất đi như thế.
Không chỉ vậy mà miệng cô cứ thì thào lầm bẩm liên tục.
Tại sao… tại sao lại bỏ rơi tôi? Chú đã nói chờ tôi lớn lên sẽ cưới tôi cơ mà… Quà sinh nhật năm hai mươi tuổi, anh còn… anh.
-An nhất thời giong nói yếu đuối khẽ chạm vào trái tim :: anh ngẩn ra.
Tại sao lại có cảm giác cô đang nói những lời này với bản thân mình như thế?
Cô đang nói gì thể Molly? Cô nói rõ hơn địt Nhưng câu hỏi của anh không có ai đáp lại, vì Hunt đã đẩy anh ra xa.
Anh không tuân thủ hứa hẹn Anjoye Dạt Anh lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt bừng bừng lửa giận chiếu thẳng lên người Anjoye.
Anjoye chỉ cau mày, lạnh nhạt đáp: Tôi không định để cô ấy nhìn thấy mình, là cô ấy đột nhiên ngất đi nên tôi mới phải ra mặt thôi.
Tôi không cần biết lý do, giờ anh cút ngay đi!
Anjoye nghe thế nắm tay siết chặt lại, nhưng… cuối cùng vẫn ngoãn ngoãn quay người đi Đúng lúc này Molly đột nhiên đau đớn hô lên.
Chú già… chú không cần Annie nữa sao?
Câu này như một trái bom nổ mạnh giữa hai người đàn ông.
Bước chân Anjoye khựng lại, người anh khe run lên, Mà Hunt lại càng nhíu mày chặt hơn.
Molly là tên anh đặt nên đương nhiên anh biết trước đây tên cô là gì.
‘Vội vàng quay sang, anh nói với Molly: Molly, đừng nói mơ nữa. Anh đang ở đây rồi, em yên tâm đi.
Anjoye quay lại, nếu vừa rồi anh không nghe nhầm thì đúng là đã có một câu.
`Annie” lọt vào tai.
Anh nhìn cô gái nhỏ trên giường đang đỏ mặt vì sốt, mồ hôi thì tuôn đâm đìa, có vẻ rất khổ sở.
Cô yếu đuổi như một bức tượng sứ, chỉ cần dùng sức một chút là sẽ hoàn toàn vỡ.
Anh muốn được tới nhưng lại bị Hunt tức giận ngăn: Chủ tịch Dạ nếu đã quyết định trả lại Molly thì đừng có suy nghĩ gì với cô ấy nữa!
– Thế mục đích của anh là gì? Anh ở bên cô ấy với mục đích gì? Tôi có suy nghĩ không an phận còn anh thì sao?
Anjoye lạnh lùng hỏi.