– Nhược Mai…
Dư San San kinh ngạc nhìn cô ta, không ngờ lần tiếp theo gặp mặt lại ở trong trường hợp này.
Mà Nhạc Yên Nhi thì không nói được câu nào, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.
– Các người đừng qua đây, súng của tôi không có mắt đâu đấy! Thật ra những chuyện đó đều là do tôi làm, lý do rất đơn giản, bởi vì tôi hận cô! Vì thế tôi muốn làm hại người bên cạnh cô, người đầu tiên tôi ra tay là Dư San San, bởi vì tôi quá quen thuộc với cô ta! Dư San San, cô cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách chị em tốt của cô ấy, cô ta bảo vệ mình quá nghiêm ngặt, khiến tôi hoàn toàn không có cơ hội ra tay!
– Sao… sao cô có thể thành ra thế này, tại sao bao nhiêu năm qua cô không ra tay mà cứ phải đợi đến bây giờ?
Dư San San truy hỏi.
Mấy năm nay cô đã coi Bạch Nhược Mai như bạn của mình, thật không ngờ cô ta lại phản bội cô.
Bạch Nhược Mai nghe thế thì bật cười, nụ cười của cô ta vô cùng lạnh lùng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bụng Nhạc Yên Nhi.
Mang thai ba tháng đã hơi lộ bụng, có thể nhìn ra một chút rồi.
Cô ta chưa từng cảm nhận được cảm giác mang thai mười tháng, tại sao Nhạc Yên Nhi lại may mắn mang thai tới tận hai lần chứ?
Súng của cô ta từ từ di chuyển, nhắm thẳng vào bụng Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, cô vô thức lùi lại đằng sau, mà Dạ Đình Sâm cũng nhanh chân bước lên trước che trước người cô, bảo vệ cô cẩn thận sau lưng, lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Mai.
Loading…Bọn họ tưởng rằng chỉ lên đây gặp Lâm Đông Lục nên không mang người theo, bây giờ trong tay Bạch Nhược Mai có súng, khiến họ hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Nhưng dù vậy hắn cũng sẽ không để bất cứ ai làm hại vợ mình!
Lâm Đông Lục bò từ dưới đất dậy, tuy rằng di chuyển một cách chậm chạp nhưng anh vẫn kiên định đi tới trước mặt Bạch Nhược Mai.
Một tay của anh nắm chặt lấy súng rồi chĩa vào ngực mình.
– Nhược Mai, tất cả mọi chuyện đều là tại anh, hai chúng ta kết thúc tất cả mọi chuyện được không, đừng làm tổn thương người vô tội nữa được không?
Đôi mắt thâm thúy của Lâm Đông Lục nhìn Bạch Nhược Mai đầy dịu dàng, bây giờ anh phải nhìn người này cho thật kỹ nếu không sau này e là sẽ không còn cơ hội nữa.
Bạch Nhược Mai nghe thế thì lạnh lùng nhếch môi lên:
– Đến lúc này rồi mà anh vẫn muốn bảo vệ cho người đàn bà kia sao?
Dư San San nghe thế thì không chịu nổi nữa, cô bước lên nói:
– Bạch Nhược Mai! Bây giờ ngoại trừ thù hận cô còn có thể nhìn thấy cái gì? Lẽ nào cô hoàn toàn không thấy Lâm Đông Lục đối tốt với cô, yêu cô sao? Cô nghĩ ai là người âm thầm bảo vệ cô, cô có biết hôm nay anh ấy xuất hiện tại đây là vì gánh hết tội danh cho cô không?
Dư San San nói với giọng đầy phẫn nộ, cô giãy khỏi tay Bạch Kính Thần, nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của cô ta mà nói.
– Anh ta yêu tôi ư? Anh tôi yêu tôi chỗ nào, bây giờ anh ta còn đang che chở cho tình nhân của mình kia kìa, cô không nhìn thấy à?
– Vậy được, hai mắt cô mù rồi nhưng tai thì vẫn nghe được đúng không, vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, người đàn ông trước mặt cô rốt cuộc yêu cô hay Nhạc Yên Nhi! Cô tưởng rằng mấy năm qua mình chưa từng để lộ sơ hở gì sao? Cô tưởng rằng mình đóng giả Yên Nhi đạt lắm à? Thực ra anh ấy đã biết từ lâu rồi! Hôm nay vì muốn chuộc tội cho cô mà anh ấy nhận tất cả mọi chuyện là do mình làm! Anh ấy đang dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô đấy, cô có hiểu không hả?!
Giọng nói của Dư San San hòa cùng cơn gió, lạnh lẽo vô cùng!
Dưới đáy mắt Bạch Nhược Mai xẹt qua cảm xúc phức tạp, cuối cùng toàn bộ hóa thành cô đơn.
Cô ta dí chặt súng vào ngực anh, ép anh lùi từng bước về phía rìa sân thượng, lưng anh dựa sát vào lan can, vì nhiều năm không được tu sửa nên lan can lung lay ọp ẹp, cơ thể cao lớn của anh dựa vào lan can, đung đưa theo nó, khiến trái tim của mọi người đồng thời run lên.
– Các người đều tránh ra hết cho tôi, nếu như anh đã muốn giải quyết mọi chuyện với tôi thì tôi sẽ giải quyết thật rành mạch!
– Cô điên rồi sao! Anh ấy là chồng cô, cô không nghe thấy những gì tôi nói sao?
Dư San San phẫn nộ hét lên, không ngờ chỉ đổi lại một phát súng chỉ thiên của Bạch Nhược Mai.
Tất cả cùng run lên theo tiếng súng ấy.
Đây là súng thật, có thể giết người.
Lâm Đông Lục không hề tránh né hay giãy giụa, anh bình tĩnh mỉm cười thản nhiên:
– Mọi người đi đi, tôi cũng muốn nói rõ mọi chuyện với Nhược Mai, mấy người sẽ quấy rầy chúng tôi.
– Lâm Đông Lục, cô ta sẽ giết anh đấy!
– Không sao đâu, tôi tâm can tình nguyện, mọi người đi đi, xin mọi người đấy.
– Nhưng mà…
Cô còn chưa nói xong đã bị Bạch Kính Thần kéo lại.
– Hai người cứ tự giải quyết vấn đề của mình đi, chúng tôi đi đây.
Đôi mắt của Dư San San bị phủ kín bởi một tầng sương, cô thấy Lâm Đông Lục mỉm cười như được giải thoát, có lẽ chết trong tay Bạch Nhược Mai chính là tâm nguyện của anh!
Cô mím chặt môi, cuối cùng không nói gì mà bỏ đi.
Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đi, cô lấy tay bịt chặt miệng lại, nước mắt rơi lã chã.
Dạ Đình Sâm ôm lấy vai cô, nói:
– Đi thôi, đây là chuyện của riêng họ, chúng ta ở lại đây chỉ kích thích Bạch Nhược Mai mà thôi.
Cô khóc không thành tiếng, hai mắt nhòa đi, chỉ nhìn thấy mỗi nụ cười của Lâm Đông Lục.
Cửa sân thượng đóng lại, không có ai quấy rầy họ nữa.
Lâm Đông Lục ho khan, lúc này cơ thể của anh đang rất yếu:
– Nhược Mai, em về rồi, xem ra kế hoạch của anh phải tiến hành trước rồi, anh đã sắp xếp rồi, thư ký sẽ đưa em đi gặp bác sĩ. Chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan được không, người anh không nỡ rời xa nhất là em và Hoan Hoan.
– Lâm Đông Lục, anh có tư cách gì nói những điều đó với tôi?
– Đúng, anh không có tư cách, anh cũng không còn cơ hội để nói nữa rồi.
Bạch Nhược Mai cười lạnh, cô ta quỳ xuống trước mặt anh, nói:
– Là vì anh biết mình sẽ chết dưới súng của tôi à?
Lâm Đông Lục không đáp, anh gắng sức vươn tay ra, sờ lên mặt vợ mình.
Anh nhìn cô ta không chớp mắt, muốn nhớ kỹ khoảnh khắc này, anh lo nếu mình nhắm mặt lại thì sẽ không mở ra được nữa.
– Nhược Mai… em phải sống tiếp thật tốt, em và Hoan Hoan nhất định phải hạnh phúc.
Bạch Nhược Mai nghe thế thì cả người run lên, nhìn vào gương mặt tái nhợt của Lâm Đông Lục, cô ta bỗng thấy lòng mình thắt lại.
Đau đớn lan khắp cơ thể.
Bạch Nhược Mai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngăn nước mắt chảy xuống.
Cô ta cố gắng chớp mắt thật mạnh cho đến khi trong mắt không còn nước mắt nữa mới nhìn anh.
– Lâm Đông Lục, anh không có tư cách nói những điều này, sau khi chết tìm thấy con của chúng ta, anh đi mà xin lỗi nó!
– Em đừng đến tìm anh sớm quá, anh không muốn nhanh thế đã gặp em dưới đó đâu. Nhược Mai, có mấy lời nếu như bây giờ anh không nói thì về sau sẽ không có cơ hội nữa. Sức khỏe của em không tốt, không thể ăn uống đồ lạnh, mùa hè chân tay em lạnh ngắt, không được mặc váy, cũng không được lộ đầu gối. Trời nóng cũng không được ham ngồi điều hòa, mỗi tháng phải đi viện kiểm tra sức khỏe một lần, không được ngại, không có anh cũng không được lười. Để Hoan Hoan đưa em đi, mấy chuyện này nó còn nhớ rõ hơn anh. Nếu như anh chết rồi, em phải chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan, đừng để lại bóng ma cho tuổi thơ của nó. Anh biết vì Hoan Hoan em sẽ buông bỏ thù hận, bởi vì nó chỉ còn mình người mẹ là em thôi. Anh đi rồi có lẽ em sẽ phải chăm sóc cho con rất vất vả, nếu như không được thì hãy tìm một người đàn ông yêu em mà gả đi, như thế thì anh ở dưới suối vàng cũng vui lòng.