Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng tất cả cửa trong biệt thự đều bị tháo xuống rồi xếp ngay ngoài bãi cỏ trước nhà.

Đỗ Hồng Tuyết biết mình không chống lại phu nhân Minh Tú nên vội chạy tới LN tìm cứu viện.

Lúc tan tầm Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết cùng về biệt thự, vừa vào đã thấy mấy chục cánh cửa vứt chỏng chơ bên ngoài. Mặt hắn… nháy mắt đen xì.

– Phó chủ tịch đâu rồi?

Dạ Đình Sâm cau mày hỏi.

– Trong phòng khách ạ.

Quản gia đáp ngay.

Mà lúc này trong phòng khách Nhạc Yên Nhi nhìn biệt thự trống hoác thấy vô cùng bất an, cô nhíu mày nói:

– Mẹ ơi… có phải mình làm quá rồi không? Cửa này…

– Không phải chúng ta mà là một mình mẹ thôi, con cứ yên tâm, có mẹ bảo vệ rồi, không có gì phải sợ hết!

Nhạc Yên Nhi coi như giờ mới hiểu phụ nữ nhà họ Dạ đều rất mạnh mẽ, hơn nữa ai cũng làm việc nhanh nhẹn hết, bảo vệ ai là không cần biết đúng sai, hoàn toàn dựa vào cảm tính.

Phu nhân Minh Tú như thế, mà Dạ Vị Ương lúc trước cũng thế.

Từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nhạc Yên Nhi vội quay đầu nhìn, vừa hay đối diện với một đôi mắt đen láy.

Tim cô… khẽ run lên.

Nhưng ngay sau đó cô cũng thấy Đỗ Hồng Tuyết đang nắm chặt tay Dạ Đình Sâm, không có mặt cô là họ đã thân mật như thế khiến cô rất khó chịu.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của phu nhân Minh Tú.

– Con ả kia là ai? Ta không thích nó, đội thi công đâu, kéo con ả đang bám trên người con ta xuống rồi quẳng ra ngoài mau!

Đội thi công vừa nghe phu nhân Minh Tú noi thế thì lập tức lao đến, trông có vẻ thật sự muốn quẳng Đỗ Hồng Tuyết ra cửa.

Sắc mặt cô ta xanh mét, trốn sau lưng Dạ Đình Sâm, đôi mắt to tròn đã đong đầy nước mắt.

– Đình Sâm, họ…

Dạ Đình Sâm nheo mắt, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Nhạc Yên Nhi.

– Rốt cuộc thì cô muốn gì?

Cô khẽ cười trong xót xa, muốn giải thích gì đó nhưng một lời cũng không nói được.

Hắn cho rằng phu nhân Minh Tú làm tất cả chỉ vì cô, thậm chí không cần hỏi rõ đã phán cô tội chết, nếu hắn không tin thì cô nói gì cũng là vô ích, thế nên… chọn cách im lặng là hơn.

Thấy con dâu uất ức thế này phu nhân Minh Tú mới lạnh lùng quát:

– Mọi chuyện là ta làm, cậu mắng nó làm gì? Nó là vợ hợp pháp của cậu, danh chính ngôn thuận đấy! Hôm nay ta muốn đuổi khách không mời ra khỏi nhà thôi, không được hả?

– Bà không có quyền xen vào chuyện của tôi.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp, với thái độ của phu nhân Minh Tú hắn luôn không hề để tâm.

Bà chỉ cười lạnh, ánh mắt nghiêm túc dừng lại trên người Dạ Đình Sâm:

– Nếu hôm nay ta tới nói với cậu ta chuẩn bị giao hai mươi phần trăm cổ phần của mình cho Nhạc Yên Nhi thì sao?

– Gì ạ?

Nhạc Yên Nhi không thể tin được, cô kinh ngạc nhìn mẹ chồng mình.

Mà đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm cũng đã cau chặt lại.

– Từ hôm nay con bé không chỉ là vợ cậu mà còn là cổ đông lớn nhất của LN chỉ sau cậu, mai tôi sẽ mời họp hội đồng quản trị, mong chủ tịch Dạ sẽ có mặt.

– Phó chủ tịch, bà điên rồi, cô ta chỉ là người ngoài thôi mà! Đình Sâm mới là con bà, sao bà có thể giúp người ngoài đối phó với con mình chứ?

Đỗ Hồng Tuyết đứng bên cạnh không nhịn được nên vội chen miệng vào.

Phu nhân Minh Tú nghe thế lập lức quét mắt lại đây, quả là mẹ con, uy thế không hề kém so với Dạ Đình Sâm.

– Lúc ta nói chuyện có chỗ cho thứ như cô chen vào sao!

Đỗ Hồng Tuyết sợ tới mức không dám thở mạnh nữa.

Cô ta không dám nói gì nhưng Nhạc Yên Nhi lại vội hỏi:

– Mẹ cho con cổ phần rồi mẹ làm sao?

Bà chỉ dịu dàng cười với cô:

– Mẹ về hưu sớm rồi làm mẹ chồng của con thôi! Chồng con là một thằng vô dụng thì mẹ chồng không thể nhìn con chịu khổ được! Từ hôm nay trở đi mẹ sẽ ở lại đây, quản gia Thẩm dọn phòng cho tôi đi, nhân tiện vứt hết đồ của con ả kia ra ngoài cho tôi.

Vừa nói xong bà đã nhìn Đỗ Hồng Tuyết vẻ ghét bỏ.

Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn màn kịch trước mặt, sau đó lạnh lùng nheo mắt.

Hắn đã sắp ly hôn với Nhạc Yên Nhi được rồi nhưng không ngờ phu nhân Minh Tú lại đột nhiên ra mặt, thời gian càng kéo dài sẽ càng bất lợi với hắn!

Đã biết mục đích của Đỗ Hồng Tuyết là có mật mã két sắt của mình, hắn muốn cho cô ta nhưng lại không thể cho dễ thế được, nếu không sẽ bị nghi ngờ.

Chỉ chờ ly hôn xong, để Nhạc Yên Nhi được an toàn rồi hắn sẽ chậm rãi xử lý kẻ đứng sau lưn Đỗ Hồng Tuyết, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại quá nhiều.

Phu nhân Minh Tú vì bảo vệ con dâu mà không tiếc dùng cổ phần uy hiếp hắn, đủ thấy bà coi trọng Nhạc Yên Nhi tới mức nào.

Nhưng lý do vì sao chứ?

Vẫn biết mẹ hắn rất quý Nhạc Yên Nhi nhưng hôm nay mới phát hiện hình như phía sau còn có chuyện bí mật gì đó!

Tình cảm của bà với Nhạc Yên Nhi đã không thể diễn tả bằng lời nữa rồi.

Hắn nheo mắt, bên trong lóe lên ánh sáng khác lạ, sau đó lại khôi phục bình tĩnh như cũ.

Tay hắn ôm lấy eo Đỗ Hồng Tuyết, giọng nói bình thản vang lên:

– Nếu phó chủ tịch đã thích biệt thự này đến vậy thì để bà ấy toại nguyện vậy. Chúng ta đi thôi Y Bạch.

– Đứng lại đó!

Phu nhân Minh Tú quát lên:

– Dạ Đình Sâm, cậu có biết mình đang làm gì không? Yên Nhi mới là vợ cậu, là người cậu muốn bảo vệ cả đời, cậu đã quên hết rồi sao?

Nghe bà nói mà bàn tay buông bên hông của hắn siết chặt lại, vết thương mới xử lý sáng nay lại vỡ ra, máu đã thấm ướt băng gạc.

Hắn không quay lại mà chỉ lạnh nhạt đáp:

– Chuyện đã qua tôi quên hết rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa.

Nói xong hắn ôm eo Đỗ Hồng Tuyết ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi nhìn bóng lưng rời đi kia, trước sau vẫn cứng rắn như thế, giống như hắn không bao giờ biết tới gục ngã là gì. Người đàn ông này có sự quyến rũ không cản được, khiến cô không nỡ rời tầm mắt.

Hắn luôn miệng nói yêu một người phụ nữ khác, thế còn cô…

Những lời âu yếm từng nói đâu rồi, những lời đó giờ ai thực hiện đây?

Nhạc Yên Nhi siết chặt tay, mấy hôm nay tim cô vẫn cứ nhói đau, thấy cảnh vừa rồi thậm chí còn không có cảm giác gì nữa bởi trái tim đã đau đến chết lặng rồi, thế nên không còn có thể cảm giác được gì nữa.

Cô quay lại an ủi phu nhân Minh Tú:

– Anh ấy quên con rồi mẹ, nên đối xử với con thế cũng đúng thôi, mọi chuyện cứ từ từ, dù sao anh ấy cũng là người bệnh mà.

– Đã là lúc nào rồi mà con còn nói đỡ cho nó chứ?

Bà xót cô vô cùng, ánh mắt cũng hiền hòa như thể đang nhìn đứa con gái ruột thịt vậy.

Cô chỉ khẽ cười, thản nhiên đáp:

– Mọi chuyện đều phải bình tĩnh mẹ ạ, hơn nữa con đã cố gắng lâu thế thì sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Đêm nay mẹ ở lại đây đi, con bảo người thay cửa mới đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK