Sáng sớm.
Ánh nắng ôn hòa của mùa đông chiếu rọi vào phòng bệnh, đây không phải lần đầu cô trải qua mùa đông ở London nhưng đây là lần đầu tiên cô ở bên Dạ Đình Sâm vào mùa đông.
Trước kia, khi họ vừa kết hôn, ông nội cô qua đời vào tháng mười, khi ấy Dạ Đình Sâm gặp tai nạn nằm viện, cô về thành phố A một mình.
Quãng thời gian đó thật khó khăn, nếu không phải có thai Vãn Vãn, cô sợ mình không chịu nổi.
Bây giờ là tháng mười một, mùa đông London có thể nói là dễ chịu, cũng nhiều nắng.
Đây là mùa đông đầu tiên hai người bên nhau.
Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài, cô thở dài:
– Thời tiết cứ thế này thì hẳn mùa đông không có tuyết rồi. Dạ Đình Sâm, em rất muốn ngắm tuyết cùng anh, anh đồng ý không?
Cô biết người đàn ông trên giường không thể đáp lại mình nhưng vẫn hỏi.
Mấy ngày nay, cô đã quen nói một mình.
Tình hình của Dạ Đình Sâm giờ đã ổn định nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù hắn vẫn nằm ở phòng cấp cứu nhưng đã không cần thở oxi.
Đây đã là một may mắn lớn rồi.
Cô không phải người có lòng tham vô đáy, kể cả hắn nằm trên giường cả đời, chỉ cần hắn còn sống là được, vậy là cô cũng sẽ sống sót.
Thế là được rồi.
Cô đã chuẩn bị cho phương án xấu nhất nên không còn gì phải sợ hãi.
– Dạ Đình Sâm, chúng ta ở lại bệnh viện quá lâu rồi, hẳn Vãn Vãn sẽ lo lắng lắm. Mấy hôm nay gọi điện về, em không nói nhưng con vẫn đoán được. Chờ anh ổn hơn, chúng ta chuyển về nhà nhé, mẹ cũng rất lo cho anh.
– Còn chuyện của Mike, em phải nhắc Anjoye, tính cậu ấy quá phô trương, không biết giấu giếm. Biết anh gặp chuyện, chắc chắn cậu ấy sẽ cuống lên cho xem.
– Adler cũng vất vả lâu rồi, đến lúc cho anh ta nghỉ phép, hình như đã mấy ngày anh ta không ngủ ngon, trông thương lắm. Người ta cũng có người nhà mà. Bây giờ em có thể chăm sóc anh một mình nên anh cứ yên tâm. Từ nay về sau, em kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách đẹp như hoa, được chứ?
Cô cười, tựa hồ như đang nghĩ tới cuộc sống an nhàn ngày sau.
Cho dù hắn không thể tỉnh lại nhưng chỉ cần ba người bọn họ còn ở bên nhau, vậy là tốt rồi phải không?
Đã trả qua nhiều chuyện như vậy rồi, cô cũng không dám yêu cầu quá nhiều ở Thượng Đế.
Chỉ cần ông ấy đừng đưa Dạ Đình Sâm đi quá sớm, để hắn ở bên cô, ở bên Vãn Vãn.
Những ngày này, trông Nhạc yên Nhi rất khác, cô trầm tĩnh hơn, lời nói cũng dịu dàng, động lòng người.
Cô từ từ quay lại, nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
Lần quay lại này khiến cô cứng cả người.
Bệnh nhân nằm trên giường chẳng biết đã tỉnh dậy từ khi nào, lúc này hắn đang ngồi đó, đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú.
Dạ Đình Sâm tỉnh rồi?
Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn hắn, cô không dám tin vào mắt mình nữa.
Dạ Đình Sâm thấy cô kinh ngạc thì cười:
– Cũng định trả lời câu hỏi của em cho rõ nhưng lại tham lam muốn nghe tiếng em nên không nói gì.
Hắn khẽ vẫy tay:
– Lại đây, để anh nhìn em.
Sáu chữ này khiến cô rơi lệ.
Cô nặng nề bước từng bước, mỗi bước đều như giẫm trên mũi đao.
Cô sợ đây là ảo giác mà thôi.
Đi tới rồi ảo giác sẽ biến mất.
Cuối cùng, cô cũng bước tới bên giường, thận trọng đặt bàn tay nhỏ vào tay hắn.
Lòng bàn tay hắn ấm!
– Ừm… Gầy.
Hắn nhéo nhéo bàn tay mềm như không xương của cô, nét mặt thương xót. Hắn kéo nhẹ cô vào lòng.
Cô như con thỏ bị giật mình, cô dùng hai tay chống xuống giường vì sợ đụng vào vết thương của hắn.
Dạ Đình Sâm mím môi, hắn ôm chặt lấy cô, nói:
– Không phải lo, để anh ôm em.
Bàn tay rắn chắc của hắn quấn lấy eo cô.
Cô vẫn như trước, thân thể nhỏ gầy, hắn không dám mạnh tay vì sợ cô đau, thế nhưng ôm không chặt lại sợ không bắt được cô.
Quả là tiến thoái lưỡng nan, hắn khẽ đặt cằm lên vai cô, hít hà mùi hương của cô.
Dạ Đình Sâm nhắm mắt, hắn tham lam hưởng thụ tất cả rồi nói:
– Những ngày này có nhớ anh không?
Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt nhưng hắn lại hỏi như vậy.
Nhạc Yên Nhi nghẹn ngào không thành câu, cô chỉ có thể gật đầu.
Nhớ, rất nhớ.
Cô gật đầu rất mạnh vì sợ hắn không nhận ra.
Dạ Đình Sâm cảm nhận được động tác này, hắn ôm chặt cô hơn, bàn tay hắn luồn vào tóc cô, xoa đầu cô, dịu dàng nói:
– Anh cũng vậy. Trong tích tắc đâm xuống, anh chẳng nghĩ gì nhưng rồi em bỗng xuất hiện trong tâm trí anh. Chính giây phút đó, anh giảm tốc nên mới không chết ngay tại chỗ. Đúng là em đã cứu anh.
Nhạc Yên Nhi khóc to hơn.
Trong những ngày này, cô chưa bao giờ ngừng khóc, đôi mắt luôn sưng đỏ.
Cô chẳng biết nói gì nữa, chỉ biết ôm lấy hắn mà thôi.
Cô run rẩy vì vui sướng và sợ hãi.
– Làm em sợ hả?
Dạ Đình Sâm tự trách. Hắn không có ý thức nhưng có thể đoán là cô không dễ chịu gì.
– Khi nãy em hỏi anh có cùng ngắm tuyết mùa đông này được không, câu trả lời của anh là được. London rất ít khi có tuyết, nếu em muốn ngắm tuyết thì anh sẽ dẫn em đi ngắm trận tuyết đầu mùa ở nơi khác. Em thích thành phố nào thì chúng ta ở lại đó, nếu em chán thì chúng ta về. Em bảo cho Adler nghỉ phép, vậy thì cho Adler nghỉ phép. Em nói phải nhắc Anjoye, vậy chúng ta nhắc Anjoye. Từ nay về sau, em nói gì thì anh sẽ làm theo cái đó.
Nghe thấy những lời này, Nhạc Yên Nhi đã không thể kìm nén được sự sợ hãi trong những ngày qua nữa, từ nghẹn ngào đã chuyển thành gào khóc, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc của cô.
Hắn đau lòng, chỉ có thể vỗ lưng cô an ủi.
Chẳng biết Nhạc Yên Nhi đã khóc bao lâu, cuối cùng cô dựa vào lòng hắn, ngủ thiếp đi.
Cô đã quá mệt mỏi rồi.
Khi cô tỉnh dậy đã là chạng vạng, ánh nắng chiều chiếu vào phòng, nhảy múa bên giường bệnh.
Nhạc Yên Nhi nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh của Dạ Đình Sâm nhưng bên cạnh cô không có ai cả.