– Tôi cũng đồng ý.
Dạ Vị Ương thấy Norman cười tươi, trong những ngày gần đây, chỉ có nụ cười này là chân thật.
– Bây giờ bắt đầu trao nhẫn làm tín vật kết hôn. Nhẫn làm bằng vàng, biểu thị cho hai người sẽ đem thứ mình trân trọng nhất giao cho đối phương. Vàng không bao giờ phai màu, biểu thị cho tình yêu hai người sẽ bền bỉ vĩnh viễn. Nhẫn hình tròn biểu thị cho có điểm bắt đầu mà không có điểm kết thúc, mãi mãi không tan vỡ.
Anh Norman, mời anh nói theo tôi: Đây là tín vật kết hôn mà anh dành cho em, anh muốn cưới em, yêu em, bảo vệ em, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều sẽ là một người chồng chung thủy.
Cô Dạ Vị Ương, mời cô nói theo tôi: Đây là tín vật kết hôn mà em dành cho anh, em muốn lấy anh, yêu anh, bảo vệ anh, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều sẽ là một người vợ chung thủy.
Norman đã chuẩn bị nhẫn từ trước, dưới ánh nhìn của mọi người, trước sự chứng kiến của thánh kinh, anh ta đeo nhẫn lên cho cô, mà Dạ Vị Ương cũng trân trọng đeo nhẫn cho người đàn ông trước mặt.
Giờ phút trao nhẫn này như có một sợi dây thừng vô hình đã trói chặt họ lại với nhau.
Cuối cùng, mục sư nói:
– Mời hai người nói theo tôi: Người đi đâu, tôi đi đấy, người ở đâu, tôi ở đấy, Tổ quốc của người là Tổ quốc của tôi, thần của người cũng là thần của tôi.
Hai tay họ đan chặt, lòng bàn tay Norman đổ mồ hôi, có thể thấy anh ta đang rất hồi hộp. Dạ Vị Ương cũng vậy, lần đầu tiên này cô mong là lần duy nhất, cô đã đi từ hoảng sợ tới kinh ngạc, vui mừng, tâm tình như được ngồi xe cáp treo, chập chùng lên xuống đến chóng cả mặt.
Họ nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương, cùng nhau đọc lời thề.
– Người đi đâu, tôi đi đấy, người ở đâu, tôi ở đấy, Tổ quốc của người là Tổ quốc của tôi, thần của người cũng là thần của tôi.
Tổ quốc của người cũng là Tổ quốc của tôi, đây hẳn là lời thề đẹp nhất mà Dạ Vị Ương từng nghe thấy.
Loading…Mục sư tuyên bố câu cuối cùng:
– Căn cứ theo quyền hành mà thánh kinh thần thánh đã trao cho tôi, tôi tuyên bố hai người là vợ chồng. Sự kết hợp được thần đồng ý, hai người không thể chia lìa!
Mục sự chậm rãi lùi xuống, trên thảm đỏ chỉ còn lại hai người. Ngay khi họ đang hạnh phúc kề sát bên nhau thì thứ Dạ Vị Ương cần đã được mang tới.
Dạ Tu không hề suy nghĩ mà mở lên, đầu tiên là một vài bức ảnh mờ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng Norman.
Ôi chao, con gái tôi si tình quá, đã giữ lại ảnh thế này rồi cơ.
Dạ Tu không xem phần sau mà tiếp tục nhấn chạy.
Vậy là màn hình lớn liên tục xuất hiện các bức ảnh.
Mẹ Dạ Vị ương nói:
– Đây không phải ảnh chụp.
– Vợ à, vợ quan tâm có phải nó chụp hay không làm gì, nhìn đã thấy ngọt ngào rồi.
– Thật à?
Bà hồ nghi hỏi, cứ cảm giác chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Dạ Vị Ương luôn ít bày tỏ tình cảm, làm sao hôm nay nó lại gióng trống khua chiêng khoe ân ái thế này?
Mọi người nhìn những tấm ảnh này thì không hiểu lắm vì chẳng có bất cứ một tấm chụp chung nào của hai người cả.
Norman nhìn màn hình, đen mặt.
Toàn hình cá nhân, làm sao Dạ Vị Ương có được?
Ảnh chụp qua từng bức, cuối cùng có cả ảnh nửa thân trần của Norman.
Sau nữa, có cả… ảnh khỏa thân.
Mặt Norman đen xì.
Ảnh có vài tấm khác góc độ, khác thế đứng được liên tiếp chiếu lên, người xem hô to:
– Dáng đẹp lắm!
Lúc này, Dạ Tu mới nhận ra mình đã gây họa, ông vội vàng tắt máy chiếu.
Màn hình tối xuống, bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại.
Ánh mắt quan khách đều đổ dồn về phía Norman, nhìn trên nhìn dưới như muốn nhìn được dáng người sau lớp quần áo kia. Nhất là các khách mời nữ trẻ tuổi, ánh mắt họ như lang như hổ vậy.
Norman lạnh nhạt đảo mắt nhìn khiến họ lập tức sợ hãi rụt cổ lại, không dám nghĩ lung tung nữa.
Cuối cùng, anh ta nhìn Dạ Vị ương, khuôn mặt nhỏ kia đang cười như hoa, đôi mắt đẹp giảo hoạt như hồ ly.
Anh ta lừa mình thì cô sẽ lấy sát chiêu ra, ai sợ ai?
– Vợ, em không sợ người khác nhìn anh rồi có ý xấu à? Chiếu hình riêng tư thế này làm anh khó xử quá đấy.
– Vốn đây là lễ đính hôn của em, tự nhiên trở thành lễ kết hôn, làm em rơi vào trạng thái ván đã đóng thuyền, chẳng nhẽ không nên trả giá một chút à?
– Đúng là nên, chút giá thế này đã có thể ôm mỹ nhân về thì đây là vinh hạnh của anh!
Anh ta bước lên, ôm chặt lấy eo cô, Dạ Vị Ương lập tức nhào vào lòng anh ta.
Lễ kết hôn này xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không chính thức, hơn nữa trong buổi tiệc quá nửa là bạn bè và người thân phía nhà Dạ Vị Ương, còn Anjoye và Dạ Đình Sâm lại không kịp thông báo, vậy nên họ dự định khi về gia tộc Capet sẽ tổ chức long trọng một lần.
Tối về, Dạ Vị Ương mới nghĩ hôn lễ chưa đủ chính thức, cô còn chưa tới gặp người lớn nhà Norman.
Kể cũng lạ, người ta là gặp người lớn rồi kết hôn, cô thì ngược lại, kết hôn rồi mới gặp người lớn.
Cha mẹ Norman đã mất trong một cuộc chính biến do bị ám sát, vậy nên anh ta được ông nội nuôi dưỡng, ở nhà có một đứa em trai là Arthur.
Arthur thì dễ đối phó nhưng còn ông nội trong truyền thuyết đã ở ẩn nhưng uy nghiêm còn như sấm bên tai, là hùng sư có tiếng, nghe đâu người khác chỉ nhìn thôi cũng đủ sợ tè ra quần thì cô không muốn gặp.
Dạ Vị Ương chuẩn bi đuổi Norman ai về nhà nấy, ai về tìm mẹ người ấy, chẳng ngờ vừa về nhà đã thấy cha mẹ mình chuẩn bị hết đồ đạc của mình đặt ở ngoài cổng, thậm chí không cho cô vào cửa.
Cô lấy chìa khóa ra, cửa đã thay khóa.
Ác độc! Thật ác độc!
– Này này, ông Dạ ơi, bà Hera ơi, ra ngoài cho con! Con biết ba mẹ ở đâu, hai người mà không mở cửa thì chi phí du lịch vòng quanh trái đất với biệt thự bãi biển con sẽ không phê chuẩn đâu!
Tiếng người giúp việc Eddie vang lên:
– Cô ơi, mọi thứ đã được cậu thanh toán rồi ạ.
Dạ Vị Ương hóa đá, cô cứng ngắc quay về sau. Norman đứng cách đó không xa, dáng người thẳng tắp, tay đặt bên hông theo thói quen, là tư thế quân nhâm tiêu chuẩn.
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Dạ Vị Ương, anh ta cười cười:
– Làm sĩ quan nhiều năm như vậy cũng phải có chút tiền tiết kiệm chứ, cha mẹ em cũng là cha mẹ anh mà, anh sẽ đối xử tử tế với họ, họ muốn gì sẽ có nấy.
– Mẹ nó!
– Lại đây nào, dựa vào anh đi, từ nay về sau anh nuôi em!
– Đệt!
– Chữ này anh thích!
Cuối cùng, Dạ Vị Ương ngậm miệng, so với một sĩ quan nước ngoài còn lưu loát tiếng Trung hơn cả mình, cô còn non lắm, vậy nên cô đành nuốt hết mắng chửi xuống.