Càng đến gần, cô càng nhìn rõ anh ta hơn.
Trên tấm lưng to lớn quấn đầy băng gạc, vết thương rỉ máu nhiễm đỏ cả vải.
Những chỗ khác càng đáng sợ hơn, phủ kín một lớp mồ hôi dày.
Sắc mặt của anh ta tái mét, mồ hôi lạnh đã làm mái tóc ngắn ướt đẫm, những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trông giống như những mũi kim.
Đôi môi của anh ta gần như trắng bợt, mất đi hết huyết sắc, khiến cô thấy mà đau lòng.
Anh ta vẫn bám chặt hai tay vào thành giường, đến tận bây giờ vẫn cắn răng nhịn đau, hai cánh tay giang rộng ra, bên trên đầy những đường gân chằng chịt, cơ bắp gồng cả lên, có thể thấy vừa nãy anh ta đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Norman nghe thấy tiếng bước chân, nếu như là lúc trước, hẳn anh ta đã có thể dựa vào tiếng bước chân này để phân biệt xem có phải là người quen hay không, nhưng với cơ thể đầy đau đớn hiện giờ điều đó là không thể, dù dây thần kinh đang căng lên nhưng lại không có dấu hiệu gì sẽ suy sụp, anh ta không thể hôn mê được, vì thế càng thêm đau đớn.
Tưởng là bác sĩ nên Norman yếu ớt hỏi:
– Lấy thuốc giảm đau đến rồi à?
– Ừ.
Dạ Vị Ương đáp nhẹ.
Norman không giật mình nhíu mày rồi mở bừng mắt ra, đôi mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm vào cô.
Cô…
Sao lại đến đây?
Dạ Vị Ương làm như không nhìn thấy thắc mắc của anh ta, cô tự nhiên bưng một ly nước đến, lấy ra hai viên thuốc màu trắng theo liều lượng bác sĩ căn dặn.
Thực ra với vết thương nặng như hiện giờ, thuốc giảm đau vốn chẳng có tác dụng gì, họa chăng chỉ để an ủi tâm lý mà thôi.
Norman nhận lấy ly nước, uống một ngụm hết cả hai viên thuốc, anh ta nói:
– Sao em lại tới đây, không phải em nên đi về rồi sao?
Loading…– Tôi muốn dùng thêm bữa tối nên mới quay lại.
Cô hờ hững nói, tầm mắt không kiềm nổi mà dừng lại nơi vết thương của anh ta.
Anh ta là sĩ quan cao cấp của chính phủ Anh, hơn nữa gia tộc Capet sau lưng anh ta cũng là quý tộc số một số hai, rốt cuộc là kẻ nào lại dám làm anh ta bị thương thế này?
Hơn nữa, những vết thương này cách tim rất gần, hiển nhiên có người muốn lấy mạng Norman.
Cô vốn muốn hỏi cho rõ, nhưng… cuối cùng lại nhịn xuống.
Đây là chuyện của anh ta, không liên quan gì tới cô hết, hơn nữa cô đã quyết không gả cho anh ta, nếu như anh ta chết đi thì cô cũng được giải thoát.
Tuy nhiên cô vẫn không nén nổi quan tâm:
– Có đau không?
– Anh đã quen rồi.
Không ngờ lúc này anh ta còn có tâm trạng nói đùa, đôi môi tái nhợt kia nhếch lên thành một nụ cười thoải mái.
Đã quen rồi…
Ba chữ ấy quấn chặt quanh tai cô.
Cô nhìn vào tấm lưng trước mặt, quả thật nơi đó có rất nhiều vết thương, những vết sẹo xấu xí ấy hiện lên rõ mồn một trước mắt cô.
Đột nhiên cô rất muốn biết, bao nhiêu năm qua anh ta đã sống như thế nào?
– Tại sao anh lại làm quân nhân, nghề này rất nguy hiểm.
– Bởi vì gia tộc Capet cần một người thừa kế làm quân nhân, anh là con trưởng, tất nhiên phải đi trước làm gương. Vết thương của anh không phải do cái tát đó gây nên, vì thế em không cần thấy áy náy, em vốn không muốn ở lại đây, để anh cho người đưa em về, tất cả những gì em nhìn thấy hôm nay… đều chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc rồi, anh vẫn sẽ xuất hiện một cách khỏe mạnh để điên cuồng theo đuổi em.
– Tại sao anh phải cố chấp như thế?
– Bởi vì anh là một quân nhân, phải kiên định với niềm tin của mình, nỗ lực hoàn thành nó cho đến lúc chết mới thôi, em phải bắt đầu nghĩ xem mình sẽ mặc áo cưới thế nào rồi đấy.
Tuy rằng rất yếu nhưng anh ta vẫn nói bằng giọng điệu đầy mạnh mẽ, rồi còn cười đùa như là một người bình thường vậy.
Dạ Vị Ương cũng không biết mình nên tức giận hay nên buồn phiền, cuối cùng cô vỗ nhẹ lên vết thương của anh ta một cái, khiến cho anh ta đau đến mức hít sâu một hơi, còn toát hết cả mồ hôi.
Cô rút một tờ khăn giấy ra lau sạch mồ hôi trên lưng rồi lấy một chiếc khăn bông sạch lau tóc cho anh ta, cái đầu đinh của anh ta ướt nhẹp như vừa gội xong, sau khi làm xong mọi chuyện, cô đắp chăn lên cho anh ta, nói:
– Anh nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa.
Nhưng vừa xoay người, tay cô đã bị anh ta kéo lại:
– Đừng đi, nói chuyện tiếp với anh, phân tán lực chú ý của anh đi, như thế thì vết thương sẽ không còn đau nữa.
Những lời này ngăn lại bước chân của cô, cuối cùng cô bất đắc dĩ gật đầu.
Cô ngồi xuống bên giường, nhưng ai ngờ lúc này Norman lại cử động, khiến cho băng gạc đằng sau lưng càng thấm nhiều máu hơn, cô nhìn mà sợ hết hồn, vội vàng nói:
– Anh muốn làm gì?
– Nhường một nửa giường cho em.
– Ai nói là tôi sẽ nằm cùng một giường với anh.
Cô cạn lời trừng mắt lên.
– Anh muốn được gần em hơn một chút.
– Đừng có đi!
– Được thôi, vậy anh lại chuyển về.
Nói xong, anh ta định chống cánh tay dậy, tiếp tục cử động cơ thể, Dạ Vị Ương vội ngăn lại:
– Anh đừng cử động nữa được không, tôi lên giường là được chứ gì?
Đã thành ra thế này rồi mà còn chuyển tới chuyển lui, bị dở hơi à?
Dạ Vị Ương ngồi bên mép giường, Norman nằm sấp bên cạnh cô, cô thấy không khí rất kỳ lạ, có cảm giác mất tự nhiên không nói nên lời.
– Nói chuyện cho anh nghe đi.
– Không biết nói, câm rồi.
Dạ Vị Ương mím môi, nói dối một cách rất nghiêm túc.
– Không nói thì hát vậy.
Norman tiếp tục đề nghị.
– Không biết hát, mù nhạc.
– Vậy em biết làm gì? Không biết nói không biết hát, cái miệng này chỉ dùng để hôn thôi à?
Norman nghiêm túc hỏi lại.
Nghe thấy câu này, suýt chút Dạ Vị Ương bị sặc nước miếng của chính mình.
– Miệng của tôi dùng để ăn cơm uống nước, không được à? Tại sao lại bắt tôi phải hát, anh tự đi mà hát lấy.
Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Vị Ương bừng bừng lửa giận, nếu không phải Norman đang bị thương thì cô nhất định sẽ đá anh ta xuống giường.
– Hóa ra em muốn nghe anh hát, vậy thì anh đành cố mà thỏa mãn em vậy.
Dạ Vị Ương nghe thế thì trợn trừng mắt lên, cố dằn lòng không giết chết anh ta ngay tại chỗ.
Norman yên tĩnh một lát rồi bắt đầu hát, giọng hát của anh ta vừa trầm vừa khàn. Cô tưởng rằng anh ta sẽ hát mấy bài cổ vũ sĩ khí, tràn ngập hào quang quân nhân nhưng không ngờ anh ta lại hát nhạc trữ tình.
Bản nhạc trữ tình này cũng liên quan đến quân nhân, nó nói về một người đàn ông đi lính nhìn trăng tưởng nhớ vợ mình.
Những giai điệu trầm thấp ấy chui vào tai cô, tuy hay nhưng tràn ngập nỗi cô đơn khó tả.
Sau khi anh ta hát xong, Dạ Vị Ương nhẹ giọng hỏi:
– Sao lại hát bài này?
– Bởi vì anh không biết bài nào khác.
– …
Norman, sao anh không chết đi?
Cô còn tưởng anh ta đặc biệt chọn bài này để hát riêng tặng cô nữa chứ!
Dạ Vị Ương biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, mặt cô đỏ lên, ánh mắt bối rối.
Nhưng không ngờ anh ta lại dịu dàng nắm lấy tay cô, cười nói:
– Xin lỗi em, câu vừa nãy là nói dối đấy.
– Cái gì cơ?
– Anh muốn ôm em.
Anh ta đột ngột nói.
Và ngay sau đó bàn tay to lớn của anh ta dùng lực kéo luôn cô vào lòng, Dạ Vị Ương giật mình nhưng không dám giãy giụa vì lo cho vết thương của anh ta.
Không khí trong phòng nóng lên, hai người cùng nấp mình dưới tấm chăn mỏng, cơ thể của cô bị giam cầm trong cái ôm của anh ta, không thể giãy ra được.