– Khó trả lời lắm à?
– Rất khó, chỉ sợ anh phải mất thời gian cả đời để trả lời em.
– Những lời tâm tình với người khác thì đừng nói với em được không?
Dư San San giận dữ trừng mắt, khinh bỉ anh.
Bạch Kính Thần sờ mũi:
– Nói thật mà, anh chỉ nói với mỗi mình em thôi.
– Thật?
Dư San San nghi ngờ, thấy anh chân thành gật đầu, cô cũng cố mà tin.
– Vậy vì sao bao nhiêu cô gái mà anh không yêu, lại cứ yêu em. Anh thích bị ngược đãi à? Họ đều nghe theo lời cậu Bạch, vậy nên gặp một người cứ trái ý anh nên anh liền sán vào?
– Có lẽ vậy, nghĩ kỹ cũng thấy có khả năng đấy! Vì những người kia ngoan ngoãn phục tùng anh, chỉ có đồ tiểu yêu tinh là em lại coi thường anh. Cũng đúng là vì thế nên anh mới có hứng thú với em, thấy em khác biệt, em thích uống rượu nữa, luôn cảm thấy trong ly rượu em uống sẽ có câu chuyện anh muốn nghe.
– Buồn nôn quá.
Dư San San lườm anh nhưng rõ ràng ánh mắt cô có ý cười.
Bạch Kính Thần ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhớ tới sau khi Dạ Đình Sâm kết hôn, bản thân mình cũng từng tò mò xem ai sẽ bước vào hôn nhân với mình.
Chẳng ngờ gặp được một người, mong muốn tới vậy mà vẫn chưa thành công.
Anh khẽ lắc đầu rồi nhìn Dư San San, thấy cô đã ngủ.
Bàn tay nhỏ rủ xuống một bên, anh nắm chặt lấy nó.
Loading…– San San, bỏ lỡ em là tiếc nuối lớn nhất đời anh. Có được em là cả đời hạnh phúc của anh.
Dưới ánh nắng chiều, tay họ nắm chặt, tạo thành hai chiếc bóng đan xen.
Rất lâu không hề tách ra.
Chờ Dư San San tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã lên đèn, cô ngủ trong khoang thuyền.
Bật đèn lên, cô thấy trước mắt có một chiếc rèm đang quây giường lại.
Cô xuống giường nhưng thấy xung quanh không hề có giày. Dư San San đành đi chân trần trên thảm, kéo rèm ra, cô thấy vô số gương xung quanh.
Cô mặc lễ phục trắng xinh đẹp như thiên nga, bên trên điểm xuyết vô số kim cương lấp lánh.
Tóc cô xoăn lọn, được cài về sau, phần tóc phía sau thả dài, có vài sợi tóc tinh nghịch đang vương trước ngực.
Dư San San cử động, thấy hình ảnh xinh đẹp của mình trong gương, cô cảm thấy mình đang nằm mơ.
Cô chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại biến thành thế này?
Nhấc váy lên, cô cẩn thận bước đi vì sợ làm bẩn đồ.
Vừa ra cửa đã thấy trên mặt đất tràn đầy những cánh hoa hồng đỏ, một tấm thảm hoa hồng!
Trời ạ!
Đúng lúc này, một tiếng pháo nhỏ vang lên.
Pháo bay lên cao rồi rơi xuống, tạo thành những hình thù xinh đẹp.
Bây giờ cô mới nhận thấy cạnh du thuyền còn có vài chiếc ca nô, pháo hoa được đặt trên đó.
Pháo hoa bay múa, đủ màu sắc chiếu rọi mặt biển, trông chẳng khác nào một yến hội trên biển.
Đúng lúc này, một người bước ra, trong tay cầm một chiếc hộp.
Là Bạch Kính Thần.
Anh đi về phía cô, mỉm cười như gió xuân. Bạch Kính Thần mặc áo đuôi tôm, đeo găng tay trắng.
Chậm rãi bước tới rồi cúi người trước mặt cô, đây là lễ nghi Anh quốc tiêu chuẩn.
Anh nắm tay cô, hôn lên rồi nói:
– Công chúa xinh đẹp nhất của anh, có thích không?
– Việc này… việc này thất khó tin…
– Từ này về sau, anh không cho phép em hâm mộ sự lãng mạn của người khác, anh và em cũng sẽ có lãng mạn của riêng mình. Hơn nữa, tất cả lãng mạn của em, anh đều muốn tham gia.
Dư San San nghe thế thì rơm rớm nước mắt.
Cô che miệng, không biết nên nói gì.
Tiếp theo, anh quỳ xuống, từ từ mở chiếc hộp ra. Trong hộp là một đôi giày thủy tinh.
Đôi giày thực sự được chế tạo từ thủy tinh, ánh sáng lấp lánh khiến Dư San San kinh ngạc không nói thành lời.
Còn chưa kịp phản ứng, Bạch Kính Thần đã nhấc chân cô lên, đi giày giúp cô.
Anh ngồi xổm trước mặt Dư San San, cẩn thận đi giày cho cô khiến cô cảm thấy như một giấc mơ.
Lúc anh dứng lên, cô vẫn chưa kịp phản ứng, miệng còn há ra, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bạch Kính Thần cốc đầu Dư San San, cười hỏi:
– Sao, chưa hoàn hồn à?
– Em không nằm mơ thật à? Hay anh đánh em một cái xem nào?
Dư San San hỏi.
Một người luôn thông minh và nhanh nhẹn như cô lần đầu tiên nhìn anh với vẻ mặt ngốc nghếch như vậy, Bạch Kính Thần thương xót ôm cô vào lòng.
– Đánh em thì anh không nỡ nhưng anh có cách khác để em biết đây là sự thật.
– Cách gì?
Vừa dứt lời, bờ môi anh đã chạm tới đôi môi đỏ của cô, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Nụ hôn này dịu dàng như lông vũ lướt qua trái tim Dư San San, chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô khiến cô cảm thấy mình như đang ở trên mây.
Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, người đàn ông kia đang hôn cô say đắm, dùng hành động để thổ lộ yêu thương.
Pháo hoa xung quanh vẫn nở rộ tựa như vô vàn tiếng vỗ tay. Bên tai cô, tiếng nhạc đã vang lên không biết từ khi nào.
Là dạ khúc.
Tất cả giống như một giấc mơ đẹp đến cùng cực.
Cô tình nguyện vĩnh viễn chìm trong giấc mộng này, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Từ từ nhắm mắt lại, Dư San San đắm chìm vào trong nụ hôn đó.
Nhưng lúc này, Bạch Kính Thần lại cười trêu tức, cắn môi cô.
– Đừng…
Cô kêu đau định rời ra nhưng bị anh ôm chặt lấy.
– Bây giờ đã thấy thật chưa? Còn nghĩ đây là mộng đẹp không?
Dư San San nhìn quanh một lần nước, trong mắt cô đã tràn ngập nước.
– Cảnh đẹp thế này, anh bảo em tin là thật làm sao được. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được những thứ này.
– Trước kia không nghĩ thì bây giờ nghĩ. Người đàn ông của em đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, em chỉ cần làm cô gái nhỏ của anh thôi, đừng cậy mạnh, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, em khóc thì anh sẽ làm em cười, em cười thì anh cùng cười với em.
– Anh sẽ không rời bỏ em thật chứ?
Càng là những thứ tốt đẹp thì lại càng dễ mất đi.
Bạch Kính Thần quá tốt đẹp.
Cô nghi vấn hết lần này tới lần khác là vì tự ti, dù sao cô có quá nhiều quá khứ hắc ám.
Dư San San mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh trong pháo hoa.
Anh hôn lên mặt cô:
– Không đâu, dù chết cũng không.
Từng chữ mang theo sức nặng vang lên, như đang thề nguyền.