Lúc này Norman vốn đã yếu, sức lực chẳng có bao nhiêu, bị Dạ Vị Ương đẩy như vậy, anh ta lảo đảo mấy bước, đụng vào máy móc mới ngừng lại.
Vết thương sau lưng lại rướm máu.
– Khục khục.
Norman nhíu mày ho khan, đau thấu tim gan.
Dạ Vị Ương giật mình, cô vội bước tới, lo lắng nói:
– Không sao chứ? Ai bảo anh đùa giỡn lưu manh!
– Nếu anh nói hôm nay anh đùa giỡn lưu manh cũng phải hôn em bằng được thì sao?
Giọng anh ta yếu nhưng rất kiên định, kiên định đến đáng sợ.
Norman ngước đôi mắt ưng lên nhìn cô.
Dạ Vị Ương đỏ bừng mặt, cô hung dữ nói:
– Vậy anh không cần mạng sống luôn à?
– Không cần, anh chỉ cần em thôi!
Nói xong, Norman bỗng túm lấy tay cô, quay người dồn cô vào góc tường.
– Nếu em giãy thì anh cũng không ngại chết vì mất máu đâu.
Anh ta cười, rõ ràng là lời nói đùa giỡn vô lại nhưng giọng điệu rất đàng hoàng.
Dạ Vị Ương nổi giận:
– Cút, anh cứu tôi, tôi cũng cứu anh, nếu anh mà chết thì tôi mặc kệ!
– Sao cô gái này dữ dằn thế nhỉ?
– Tôi cứ thế đấy, liên quan gì đến anh?
– Đương nhiên là liên quan rồi, về sau em phải hung dữ với anh cả đời.
Loading…– Ai muốn hung dữ với…
Lời cô còn chưa hết, Norman đã nhắm ngay vào cái miệng nhỏ đang líu lo kia, hôn lên.
Cánh môi hơi khô và tái nhợt chạm vào khiến Dạ Vị Ương cảm thấy đau.
Nụ hôn của anh ta vẫn bá đạo như vậy, dù bây giờ anh ta có yếu nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
Cô không dám động đậy vì còn lo cho vết thương của anh ta nên chỉ đành bị động nhận lấy.
Nụ hôn này từ từ sâu dần.
Cuối cùng, anh ta dần buông miệng cô ra, mỉm cười:
– Anh biết em không nỡ đẩy anh ra.
– Khốn nạn!
Dạ Vị Ương giận dữ giơ tay lên, Norman không cản. Dựa vào khả năng của anh ta, không có chuyện một chiêu trúng hai lần nhưng anh ta tình nguyện nhắm mắt chịu đòn, mà Dạ Vị Ương cũng không xuống tay được.
Bàn tay cô dừng trên gò má anh ta, cự li rất gần nhưng cô không thể hạ tay xuống.
– Chết tiệt, anh làm gì tôi mà tôi không đánh được anh hả tên khốn này?
Cô tức giận nói.
Norman túm lấy tay Dạ Vị Ương:
– Anh nói rồi, em không nỡ mà.
– Cút ngay!
Dạ Vị Ương giận dữ đẩy anh ta ra, cô chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Norman dựa vào tường, đã chẳng còn sức để đuổi theo.
– Rung động thì nói thẳng, lại còn thẹn thùng, đúng là hết cách rồi.
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, mệt mỏi lết về phòng bệnh.
Tới khuya, Dạ Vị Ương mang cơm tối tới:
– Vẫn chưa tỉnh lại à?
Buổi sáng, sau khi về phòng, Norman lại mê man, bởi vì vừa tỉnh, người còn yếu nên chuyện lâm vào trạng thái ngủ say là bình thường.
– Chưa.
– Vậy chờ anh ta tỉnh lại nhé, tôi đi hâm đồ ăn.
– Cô Dạ không vào à?
– Anh ta có chết đâu, có gì mà phải xem?
Cô bĩu môi, nhớ tới hình ảnh lúc sáng là mặt lại đỏ tới mang tai.
Quay người đi, hít thở không khí lạnh lẽo, cái nóng trong người cô mới dần lui đi.
Dạ Vị Ương ngồi ở hành lang nghĩ về dự định tiếp theo, có lẽ nên về thành phố A sớm, dù gì Norman cũng đã hết nguy hiểm.
Đang nghĩ thì có điện thoại của Dạ Dương.
– Sao thế?
Cô hỏi trước.
– Bao giờ cô về? Tôi lo cho cô quá, giờ tôi tới đón cô được chứ?
Giọng Dạ Dương khá trầm, tựa hồ như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Dạ Vị Ương do dự một lát rồi nói:
– Mai, mai tới đón tôi đi, đặt vé về Anh như đã định, kết thúc ngày nghỉ sẽ về.
Dạ Dương nghe thế thì mừng khấp khởi nhưng vẫn cố nén vui vẻ, giả vờ bình tĩnh:
– Vì sao? Vì Norman à? Cô thật sự… không thích anh ta?
Không thích hắn?
Thật ra là thích, nhưng gia tộc Capet và LN có thể thành bạn sao? Sợ rằng sẽ thành mục tiêu công kích mất.
Vì lợi ích gia tộc, cô không có khả năng tiến tới với Norman.
– Tôi chưa muốn lấy chồng, với lại chúng tôi không thích hợp…
Cô chưa nói hết câu thì một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng khiến cô giật mình làm rơi điện thoại:
– Vậy em nói cho anh biết thế nào mới là thích hợp.
Dạ Vị ương đứng phắt dậy, kinh ngạc quay lại nhìn người phía sau.
Ánh đèn mờ chiếu trên người anh ta, kéo dài chiếc bóng dưới chân.
Trên khuôn mặt kia nhìn không rõ tâm tình.
Đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng.
Cô giật mình, ép bản thân phải bình tĩnh rồi hỏi:
– Sao anh lại nghe lén tôi?
Anh ta bước ra từ góc tối, từng bước lại gần cô khiến cô sợ hãi lùi lại.
Cho tới góc tường, cô không còn đường lui, bị ép sát, đau đến nhíu mày.
– Dạ Vị Ương, anh hỏi em, thế nào mới là thích hợp?
Norman giận thật à?
Dạ Vị Ương chột dạ:
– Anh họ Capet, tôi họ Dạ, chỉ bằng điểm đó là chúng ta đã không thích hợp rồi! Có nhiều người nhìn chằm chằm vào nhà họ Dạ như vậy, nếu chúng ta kết hôn sẽ phải trả giá rất nhiều!
– Nếu giá là do anh trả thì sao?
Anh ta gằn từng chữ, giong nói lạnh buốt.
– Gì cơ?
Cô ngơ ngẩn nhìn anh ta, có chút không câu vừa rồi có nghĩa gì.
– Mọi cái giá cứ để anh trả, em chỉ cần trở thành cô dâu của anh là được! Sau khi cưới, em muốn làm gì anh đều chiều theo em, em muốn đi đâu anh cũng đi cùng. Đừng nhắc với anh chuyện gia tộc, anh chỉ hỏi em rằng bản thân em có muốn gả cho anh không thôi.
Bản thân cô có đồng ý hay không?
Dứt bỏ hết những yếu tố bên ngoài, Dạ Vị Ương, mày có hài lòng với người đàn ông trước mắt không? Có rung động không?
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, tâm trạng rối bời.
Bây giờ cô không có cách nào trả lời câu hỏi này.
– Tôi… tôi không biết.
– Được, anh cho em biết!
Anh ta híp mắt rồi cúi xuống, điên cuồng chiếm hữu môi cô.
Dạ Vị Ương đắm chìm vào nụ hôn này, từng suy nghĩ đã trở nên lộn xộn.
Trong đầu cô chỉ còn lại câu nói của anh ta.
“Mọi cái giá cứ để anh trả, em chỉ cần trở thành cô dâu của anh là được! Sau khi cưới, em muốn làm gì anh đều chiều theo em, em muốn đi đâu anh cũng đi cùng. Đừng nhắc với anh chuyện gia tộc, anh chỉ hỏi em rằng bản thân em có muốn gả cho anh không thôi”.
Đồng ý không?
Norman buông bờ môi cô ra, cô thở hổn hển như cá mắc cạn.
– Anh hỏi em, em có đồng ý gả cho anh không?
Giọng anh ta trầm khàn, hơi thở hổn hển.
Norman hỏi từng chữ, nhấn mạnh rõ ràng.