Nhạc Yên Nhi thấy dáng vẻ đó của hắn thì trong lòng càng khó chịu hơn.
Lần đầu gặp mặt hắn lạnh lùng cao ngạo như thể là quý tộc trời sinh, hắn không nên có thời khắc chật vật thế này.
Nhạc Yên Nhi bưng nước nóng qua, khẽ gọi:
– Dạ Đình Sâm, uống chút thuốc nào.
Dạ Đình Sâm từ từ mở mắt, đôi mắt phượng đen láy lúc này càng sâu hơn.
Nhạc Yên Nhi vươn tay nâng đầu hắn lên, sau đó nhét viên thuốc con nhộng vào miệng hắn, tiếp đó cô cho hắn uống nước, tận mắt thấy hắn nuốt xuống, lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Nhạc Yên Nhi cúi đầu, phát hiện tay hắn xiết lại thành nắm, đè chặt lên vị trí dạ dày, tựa như làm vậy thì có thể khiến cơn đau giảm đi.
Cô nhớ đến lời dặn dò vừa rồi của Anjoye, bèn nói:
– Anh đừng ấn dạ dày, tôi xoa giúp anh nhé.
Dẫu đang đau đớn nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm vẫn sắc bén, hắn vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô thì ánh mắt cuối cùng dịu dần, hắn từ từ bỏ tay ra.
Nhạc Yên Nhi đặt tay lên bụng hắn, khẽ xoa.
Qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của kết cấu cơ thể dưới tay.
Tay cô rất nhỏ, rất mềm, mềm tựa không xương, xoa vị trí đau nhất với độ mạnh vừa phải, dường như thật sự có công hiệu giảm đau vậy.
Không biết là thuốc phát huy công hiệu, hay là tay cô phát huy công hiệu nữa, cơn đau dạ dày dần phai đi.
Rất lâu, tay Nhạc Yên Nhi đã mỏi nhừ, cô vô tình ngẩng đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt của hắn.
Không biết từ lúc nào hắn đã mở mắt ra, nhìn cô không chớp.
Con ngươi đen thăm thẳm, có sức hấp dẫn trí mạng, hút người ta chìm đắm vào.
Nhạc Yên Nhi kịp thời hồi hồn, tránh ánh mắt hắn, cố ý tìm lời để nói:
– Anh không ăn cay được sao không nói sớm, chúng ta có thể đổi sang nơi khác ăn cơm mà, việc gì phải miễn cưỡng thế.
Nghĩ đến lúc ăn cơm hắn chẳng biểu lộ ra một chút gì, còn ăn sạch thức ăn cô gắp, cô không nhịn được trách móc.
– Bởi vì em thích.
Giọng hắn trầm thấp đầy từ tính, quanh quẩn bên tai cô.
Lòng Nhạc Yên Nhi thoáng run rẩy, nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt:
– Thứ tôi thích ăn nhiều lắm, món Sơn Đông món Tứ Xuyên món Quảng Châu món Giang Tô món Phúc Châu món Hàng Châu, ti tỉ món tôi đều thích ăn, anh không thể ăn cay thì chúng ta có thể đi ăn thứ khác mà.
– Khác nhau.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
Có gì khác chứ. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy em vui như thế.Dạ Đình Sâm chậm rãi nói.
Cho nên, em làm gì tôi đều muốn thuận theo em, không muốn có bất cứ chuyện gì làm em mất hứng.
Nhạc Yên Nhi khó hiểu đến mức không nói ra được nửa câu sau, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự dung túng của hắn.
Lòng mềm nhũn.
Sau đó lại hơi chua xót.
Hắn đối tốt với cô như thế làm gì, hắn đâu có thích phụ nữ, nếu không phải là cô đã biết khuynh hướng tình dục của hắn, nhỡ thật sự bị hắn mê hoặc thì phải làm sao? Nhạc Yên Nhi hơi bướng bỉnh bật dậy:
– Xem ra dạ dày anh không đau nữa rồi, thế tôi về phòng trước đây.
Cô xoay người muốn đi, cổ tay lại bị một đôi bàn tay lớn nắm lấy.
– Còn có chuyện gì nữa? Dạ Đình Sâm yên lặng một thoáng rồi nói:
Không có chuyện gì nữa, ngủ ngon nhé. Ngủ ngon.Nhạc Yên Nhi về đến phòng thì đổ vật ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà.
Sau đó cô nhớ ra điều gì, lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Anjoye: “Anh ấy uống thuốc xong đã ổn hơn nhiều rồi, đừng lo nữa.”
Trong lòng có sự khó chịu khó hiểu, đây là chuyện quái quỷ gì chứ! Đợi hợp đồng nửa năm đến kỳ hạn, cô sẽ lập tức rời đi, không ở lại thêm một phút nào! Bộ phim White Lover chẳng mấy chốc đã bấm máy.
Vì là phim hiện đại nên địa điểm quay nằm ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô thành phố A, đoàn phim này nhiều tiền nên trực tiếp bao cả khu nghỉ dưỡng hàng trăm nghìn hecta.
Tuy Nhạc Yên Nhi đã từ chối mấy bận nhưng Dạ Đình Sâm vẫn sắp xếp người, chở hai chiếc xe thì mới chuyển vật dụng hàng ngày của Nhạc Yên Nhi đến được.
Khi các nhân viên nhìn thấy nhãn hiệu và kiểu dáng chiếc xe, ánh mắt họ nhìn Nhạc Yên Nhi có cả phức tạp và coi thường.
Tuy trong giới giải trí loại người thế này đã thấy nhiều rồi, nhưng mọi người đều biết, dàn cast ban đầu căn bản không có Nhạc Yên Nhi, cô thò chân vào cướp vai của người khác lại còn phô trương như thế, đúng là không biết xấu hổ.
Không phải nghe nói Nhạc Yên Nhi là trẻ mồ côi sao, phô trương thế này, hừ. Đúng đấy, sợ người khác không biết cô ta bị người bao à. Không phải cô ta cướp vai của An Tri Ý đấy sao? Trước đây tôi còn tưởng cô ta thật sự dựa vàobản lĩnh, bây giờ xem ra người ta dựa vào bản lĩnh trên giường rồi.
Những lời kiểu vậy, cần khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.
Thế nên, lần gặp mặt đầu, trong lòng các nhân viên, Nhạc Yên Nhi đã để lại ấn tượng “hư vinh”
, “ác độc”
, “không biết liêm sỉ”
Các diễn viên và nhân viên đoàn phim được sắp xếp cho vào ở trong khách sạn của khu nghỉ dưỡng, bởi vì quy mô quay lần này lớn, số lượng nhân viên nhiều đến hàng trăm người, ngoại trừ các nhân vật chủ chốt như nam nữ diễn viên chính hay đạo diễn, nhà sản xuất được ở phòng riêng thì các diễn viên khác đều ở cùng trợ lý của mình.
Nhạc Yên Nhi vốn cũng định ở cùng phòng với Diệp Hiểu Như, không ngờ rằng nhà sản xuất kéo cô đến một bên, nói khẽ:
– Cô Nhạc, tôi đã thu xếp cho cô một phòng đơn rồi.
Nhà sản xuất biết chống lưng của Nhạc Yên Nhi có liên quan đến bộ phận cấp cao của LN, muốn chèo kéo quan hệ với LN thông qua cô, cho nên cực kỳ lấy lòng cô.
Nhạc Yên Nhi hơi kinh ngạc:
– Không phải nói phòng thiếu rất nhiều, diễn viên phải ở cùng trợ lý sao? Nhà sản xuất cười tươi hớn hở:
– Đó là người khác, còn cô Nhạc thì dù sao cũng là nữ số hai, muốn một phòng riêng cũng là chuyện hợp lý.
Nhiệm vụ quay phim nặng nề như thế, cô Nhạc phải đảm bảo nghỉ ngơi tốt thì mới được.
Như thế có ổn không. Ổn mà! Cô Nhạc yên tâm, cô cứ quay phim thật tốt là được, không cần nhọc lòng vì ngườikhác đâu.
Tuy không hiểu vì sao nhà sản xuất lại chiếu cố cô như thế nhưng cô vẫn lịch sự cảm ơn:
– Vậy thì cảm ơn nhà sản xuất Vương nhiều.
Sau khi hai người rời đi, An Tri Ý đột nhiên bước ra từ một góc rẽ khác.
Trên mặt cô ta treo nụ cười lạnh:
– Đúng là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài mà, còn tưởng là một giai nhân thanh thuần thật sự nữa cơ đấy, không ngờ chẳng qua cũng chỉ là món hàng bồi ngủ để thăng tiến thôi.
Rõ ràng cô ta cũng quên mất, cụm từ “bồi ngủ để thăng tiến”
cũng đang mắng chính mình.
An Tri Ý quét mắt nhìn trợ lý bên cạnh:
– Đã chụp ảnh lại chưa? Trợ lý vội gật đầu:
– Chụp rồi ạ.
An Tri Ý vươn tay đoạt chiếc di động trong tay trợ lý, nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp một lượt, xác định thấy rõ mặt Nhạc Yên Nhi thì mới tiện tay vứt di động lại cho trợ lý.
Chị An, chỗ ảnh này… chúng ta phải gửi cho đám paparazzi sao? Ngu xuẩn.
– Chỉ có mấy tấm ảnh này thì có tác dụng gì, muốn chơi chết Nhạc Yên Nhi thì phải có liều lớn hơn, chỗ này, chỉ là món khai vị thôi.
Trợ lý không dám tiếp lời nữa.
– Không phải là đã ngủ với nhà sản xuất đấy ư, còn thật sự tưởng rằng mình có thể phất lên chắc, Nhạc Yên Nhi, chúng ta cứ chờ xem.