Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi.
Có lẽ…
Tất cả đều là số phận!
Cô giơ tay lên, biết rõ không thể chạm tới nhưng vẫn không nhịn được muốn giúp hắn lau đi nước mắt, sau đó bản thân cô cũng bật khóc.
– Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm…
Nhạc Yên Nhi gọi tên hắn, lặp đi lặp lại mãi không ngừng, nhưng hắn không nghe được, cũng không nhìn thấy cô.
Cô muốn hắn tỉnh táo lại, cố gắng nuôi dưỡng con gái họ thành người. Hắn không thể chán chường thế này, phải kiên cường vì con gái, còn phải sống cho thật tốt.
Nếu được…
Xin đừng quên cô!
Thật ra cô cũng có chút ích kỷ.
– Dạ Đình Sâm, em biết anh không nghe được tiếng em nói, nhưng có mấy lời em sợ nếu giờ không nói ra thì không còn kịp nữa! Em thật sự rất muốn rất muốn sống bên anh trọn đời. Chờ đến khi mọi chuyện qua đi, chúng ta không còn gì lo lắng nữa thì em sẽ sinh thêm cho anh một đứa con, là trai hay gái đều được, như vậy Vãn Vãn sẽ có bạn chơi cùng. Đợi bọn trẻ lớn một chút, chúng ta sẽ dắt chúng đi dạo, tay dắt tay ôm, cảnh tượng ấy em đã mơ đến vô số lần. Anh không thích xem TV mà chỉ đọc báo kinh tế nhưng em lại muốn kéo anh cùng xem phim truyền hình dài tập, xem các oppa chân dài đẹp trai, rồi nhìn bộ dạng anh lúc ghen tuông.
Em muốn cùng anh hẹn hò, anh đàn dương cầm cho em nghe, chúng ta còn chưa cùng nhau đi xem buổi triển lãm ảnh của em, còn có rất nhiều cảnh đẹp mà em muốn cùng anh đi ngắm…
Còn muốn chờ anh về nhà lúc nửa đêm, anh sẽ than với em là anh đói, hai chúng ta cùng nhau ăn bữa khuya. Sau đó em ngồi trên ghế sofa đọc sách, còn anh thì ở bên cạnh làm việc. Chờ anh… không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của em.
Rồi muốn nhìn Vãn Vãn lớn lên nữa, có lúc em suy nghĩ tính anh soi mói kén chọn thế, đợi sau này nếu Vãn Vãn có bạn trai thì phải làm thế nào? Không chừng anh đuổi thẳng cổ người ta ra ngoài cửa luôn ấy chứ! Còn muốn…
Cô cũng không biết mình nói bao nhiêu cái “muốn” nữa.
Có quá nhiều chuyện cô muốn làm cùng hắn. Chỉ cần có hắn thì bất kể làm gì cô đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Cuối cùng cô nuốt xuống những giọt nước mắt đau khổ đang chảy ra, nghẹn ngào nói.
– Em… em còn muốn anh nữa… rất muốn rất muốn.
Còn chưa tách ra đã nhớ da diết, một khi tách ra rồi, cô sẽ thế nào đây?
Cô khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa. Tự cô có thể nghe được tiếng mình khóc xé ruột xé gan, nhưng… Dạ Đình Sâm lại không nghe thấy.
Người đàn ông cô yêu không nghe thấy được!
Hắn không thể thương tiếc hôn lên giọt nước mắt vương trên khóe mắt cô, cũng không thể ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi cô giống như lúc trước.
Đột nhiên cô rất sợ kiếp sau.
Sợ không gặp được người đàn ông tốt như Dạ Đình Sâm.
Cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, thời gian trôi qua rất chậm, cũng rất giày vò khổ sở.
Cuối cùng Nhạc Yên Nhi mở đôi mắt đỏ hoe nhìn Dạ Đình Sâm.
Sau đó kề sát vào gần hắn, muốn nghe tiếng tim hắn đập.
Thình thịch…
Có thể ngửi được hơi thở mát lạnh trên người hắn làm cô cảm thấy thật an tâm. Nếu lúc này hắn có thể vuốt tóc cô, dỗ cô một câu thì tốt biết mấy.
Cuối cùng… cô từ bỏ.
Càng mong đợi thì khi thất vọng ùa tới sẽ càng đau lòng.
Cô nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông trước mặt, sau đó khẽ hôn lên, còn phải để ý kỹ khoảng cách vì sợ mình xuyên qua thân thể hắn.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của hắn. Hắn là người sống mà cô chỉ là một dạng ý thức hư ảo mơ hồ, hoặc có thể nói là một linh hồn thoát xác.
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô không dám nhắm mắt, muốn khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt hắn vào lòng.
Nhưng đúng lúc này, Dạ Đình Sâm bỗng cau mày rồi bất chợt mở mắt ra, giống như là… cảm ứng được cô vậy.
Bốn mắt nhìn nhau…
Rõ ràng đang nhìn người đối diện, nhưng Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy cái nhìn này thật sự xa xôi…
Hắn kinh ngạc hỏi:
– Yên Nhi, là em sao?
Ban đầu hắn cũng có cảm giác như Nhạc Yên Nhi đang ở bên cạnh mình, nhưng hắn cho rằng do bản thân quá mức lo lắng nên mới sinh ra ảo giác, thậm chí hắn còn mơ hồ nghe được tiếng cô đang gọi tên mình.
Thế nhưng lúc này…
Hơi thở của cô đang ở rất gần, hắn thậm chí có thể cảm nhận được sự bi thương đặc quánh trên người cô.
Hắn dụi mắt rồi đứng lên, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Rõ ràng trước mặt chỉ có một bức tường lạnh như băng, nhưng hắn lại có cảm giác người mình yêu đang ở đó.
Hắn giơ tay lên thử chạm vào khoảng không trước mặt, muốn sờ được thứ gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.
Nhạc Yên Nhi khóc khàn cả giọng, nhìn hắn giơ tay quờ quạng trong không khí, cô không nhịn được khẽ lên tiếng.
– Dạ Đình Sâm, em đang ở đây, nhưng mà… anh lại không nhìn thấy em…
Cô khóc trong nghẹn ngào, nước mắt cũng chẳng kịp lau. Giờ cô cũng chẳng khác gì một đứa trẻ yếu đuối, thậm chí còn không biết lúc nào mình sẽ biến mất.
Nhìn thân thể cao lớn trước mặt, nhìn vòm ngực ấm áp của người ấy, cô chỉ muốn ôm chầm lấy hắn.
Nhưng chỉ vừa tiến lên hai bước đã xuyên qua người hắn.
Mà cô cũng dần khôi phục cảm giác, đau…
Cảm giác đau đớn lại ập tới, cô đau đến mức cuộn người lại, đành bất lực nhìn Dạ Đình Sâm rời xa mình, đi tìm bóng hình cô ở nơi khác.
– Dạ Đình Sâm… anh đừng đi…
Cô gắng sức giãy giụa nhưng vẫn không ngăn cản được.
Đau đớn đến mức quằn quại, cuối cùng cô nằm vật trên sàn nhà lạnh như băng, cảm nhận sinh mệnh đang trôi đi từng chút một.
Bụng đau quá, bên trong như có ai đó đang cào cấu cắn xé.
Rồi tầm mắt cô trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Dạ Đình Sâm rời đi, sau đó hai mắt cô chậm rãi khép lại.
Cánh tay đang giơ lên cũng từ từ buông xuống.
Dạ Đình Sâm…
Em không muốn đi.
Em không muốn rời xa anh và Vãn Vãn, em chỉ muốn sống mãi bên anh.
Năm năm trước không muốn chết, bây giờ… càng không muốn.
Nhưng… cô không còn chút sức lực nào nữa.
Không biết qua bao lâu, Nhạc Yên Nhi mới lại mở mắt ra lần nữa.
Đột nhiên có lại ý thức, sau khi nhìn kỹ cô mới phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh xa lạ.
Trên giường có một người đang mang mặt nạ dưỡng khí, trên người cắm rất nhiều dây rợ. Cô không nhìn thấy rõ mặt người đó, chỉ cảm thấy sống kiểu này thật đau khổ.
Cô đến gần nhìn thử, không ngờ lại thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Đây là… mình mà?
Vậy bây giờ cô… là hồn lìa khỏi xác sao?
Cô sửng sốt một lát, sau đó mới bình tĩnh quan sát thân thể đang nằm trên giường. Vết thương trên trán đã được xử lý, quấn đến mấy lớp băng, trên mặt cũng vậy. Cô nhớ bình hoa kia tạo ra một vết cắt khá dài, ít nhất cũng phải cỡ một ngón tay. Chắc mặt cô hỏng mất rồi, vết thương sâu như vậy nhất định sẽ để lại sẹo, vậy có phải cô sẽ trở nên rất xấu xí không?
Cô vô thức sờ lên mặt, vẫn hoàn mỹ không tì vết.
Hầu như tất cả mọi người đều quan tâm đến bề ngoài của mình, Nhạc Yên Nhi cũng không ngoại lệ.
Phụ nữ lại càng muốn đẹp vì người mình yêu.
Giờ mặt cô bị hủy rồi, Dạ Đình Sâm có còn thích cô nữa không?
Ngay lúc cô đang phiền muộn, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó Dạ Đình Sâm đi vào.
Trên mặt hắn hiện rõ sự mệt mỏi, quầng mắt trũng sâu, nhìn giống như đã thức trắng mấy đêm liền vậy.
Dạ Đình Sâm chậm rãi bước tới gần giường bệnh rồi ngồi xuống, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói:
– Bác sĩ bảo hôm nay tình trạng của em rất tốt, chẳng qua là lúc làm giải phẫu, phổi thiếu dưỡng khí trong thời gian quá dài, dẫn đến các cơ năng chưa thể khôi phục. Bác sĩ còn nói có thể em sẽ không tỉnh lại, nhưng anh không tin. Vãn Vãn vẫn chưa biết tình trạng của em, giờ con đang ở nhà chờ em về, em sẽ không để con bé phải lo lắng đâu, đúng không Yên Nhi?