Thế mà cô vẫn không thể khóc, không thể để lộ cảm xúc, chỉ đành gắng gượng lạnh lùng mở to mắt nhìn anh.
Một chữ cũng không nói lên lời.
Trái tim Bạch Kính Thần đã vỡ vụn ra, đến giờ cô vẫn chỉ im lặng.
Anh buông tay nhưng không bỏ xuống mà chỉ chậm rãi di chuyển, tới cần cổ mảnh khảnh của cô.
Nhẹ nhàng nắm lấy, thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu lưu chuyển dưới làn da mỏng manh kia.
Chỉ cần bản thân bóp mạnh một chút là có thể giết chết người con gái trước mặt này.
– Dư San San, tôi thật sự muốn giết chết cô.
Nghe thế cô cũng chỉ nhắm chặt mắt, dù chết trong tay anh cô cũng cam tâm tình nguyện.
Hơn nữa với khả năng của anh sau đó vẫn có thể an toàn thoát thân, dù gì cũng chẳng đáng lo.
– Tùy anh.
Dù sao… cô cũng không muốn sống nữa, nếu được chết trong tay anh cũng đủ lắm rồi.
Cô không nhìn thấy mặt anh nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt quanh quẩn trên mặt mình mang theo biết bao căm hận.
Anh hận cô, hận cô tới cùng cực rồi.
Cô cũng cảm giác được bàn tay kia đã dùng thêm sức, bắt đầu bóp chặt.
Cảm giác không thở được xông tới, chậm rãi như thể cố ý tra tấn người ta, để cô cảm nhận được sợ hãi trước cái chết.
Chỉ là cô không hề thấy sợ, chết với cô cũng chỉ là một loại giải thoát.
– Ra tay đi.
Lúc còn có thể mở miệng cô đã lên tiếng.
Bạch Kính Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không hề có cảm xúc gì, giống như trái tim cô.
Thật sự rất muốn, rất muốn giết cô ngay lúc này!
Loading…Nhưng…
Trong bóng đêm anh lại chỉ cười lạnh một tiếng.
Một tiếng cười kia mang theo trào phúng khiến người ta lạnh run.
– Chỉ bằng cô… mà cũng muốn chết trên tay tôi sao? Cô không xứng!
Nghe thế trong cổ Dư San San như có gì đó nghẹn lại, đau đớn kéo đến suýt nữa khiến cô phải nôn ra.
Cô mở lớn đôi mắt to của mình.
Hơi thở của anh đã tới gần, nhìn nghiêng như thể anh đang ôm lấy cô, nhưng thật ra…
Lại là…
Môi anh dán sát tai cô, hơi thở rõ ràng ấm áp như thế nhưng lời nói ra lại lạnh thấu tâm can.
– Tôi nguyền rủa cô, Dư San San, nguyền rủa cô cả đời không được ai đối xử tốt hết, vì cô không xứng!
Là tôi quá ngu ngốc mới rơi vào sự dịu dàng giả tạo của cô. Trêu đùa tôi như thế chắc cô vui lắm phải không? Rất thích đúng không, chỗ này… có phải đang phấn kích lắm không?
Đầu ngón tay anh chọc mạnh vào vị trí trái tim cô, hung ác đặt câu hỏi.
Mà cô một câu cũng không đáp, khóe miệng khẽ nhếch lên như cá nhỏ sắp chết khô trên bờ cát.
Cô không nói được một lời nào!
Cuối cùng…
Anh xoay người bỏ đi rồi cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bóng tối dần dần bủa vây lấy cô, đến tận khi ban mai xông tới.
Mặt trời vừa lên, ánh nắng ban mai từ cửa sổ len vào khiến người cô ấm hơn một chút.
Mắt cô lúc này mới nhìn rõ đống hỗn độn trên đất, rượu vang vỡ vụn đang lan ra sàn như tại kể lể câu chuyện tình yêu của cô..
Kết thúc rồi, bị cô tự tay chôn cất.
Cô ngồi xổm xuống đất, bắt đầu thu dọn tàn cục, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể ôm những mãnh vụn khóc lớn lên.
Tiếng khóc đau đớn như đứa trẻ đã đánh mất toàn bộ thế giới của mình.
Không rõ bản thân đã khóc bao lâu, cổ họng cũng khàn đặc lại, bản thân thì không còn chút sức nào.
Lúc này di động của cô réo vang, là một dãy số xa lạ.
Cô nghe máy, đầu kia vang lên giọng của Diệp Quân Nghi.
– Xin lỗi vì làm phiền cô sớm thế, chuyện ra sao rồi?
– Thành công rồi.
Cô nhẹ nhàng nói ba từ kia, chỉ thế cũng như sức lực bị rút mất hết.
Diệp Quân Nghi nghe xong giọng nói cũng vui vẻ hẳn:
– Cảm ơn cô Dư đã giúp tôi, tôi và cha mình đều rất biết ơn cô, chuyện tôi đã hứa cũng sẽ làm được cho cô.
– Không cần.
– Sao cơ?
Giọng cô quá nhỏ thế nên bà nghe không được rõ ràng.
– Không cần.
Cô lặp lại từng từ:
– Tôi chia tay vì muốn tốt cho anh ấy, cũng chẳng phải vì định kiếm chác gì ở bà.
– …Nếu thế tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô.
– Vâng, nếu bà Bạch không có việc gì nữa thì tạm biệt.
– Cảm ơn cô Dư.
Diệp Quân Nghi tắt máy rồi thở dài một hơi, sau đó bà nói với thư ký bên cạnh mình:
– Giờ thiếu gia đang ở đâu?
– Ở quán bar Mị Dạ, đã say cả đêm rồi, có mấy cô gái tới bắt chuyện nhưng đều bị cậu ấy đuổi hết.
– Ôi, cái thằng bé này… Đi với tôi, đến lúc ra mặt rồi.
Bà nói vẻ đau lòng.
Hai người tới bar Mị Dạ, đang là ban ngày nên bên trong cũng không có nhiều người, chỉ liếc một cái là thấy ngay Bạch Kính Thần đang ngồi ở quầy bar.
Xung quanh đều là vỏ chai trống không, mà rượu trên quầy vẫn được đưa lên tiếp.
Không biết vì sao lúc bình thường chỉ uống vài chai là say mà lúc này đã uống nhiều thế nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo.
Trong đầu đều là khuôn mặt lạnh lùng ấy, trong tai cũng mãi quanh quẩn những lời tàn nhẫn cô đã nói.
Lần nào cũng thế, cô chỉ cần khẽ vung tay đưa một đao là đủ để cho anh một vết sẹo không thể xóa nhòa.
Vốn nghĩ có thể thiên trường địa cửu.
Không ngờ, giờ lại… quyết tuyệt phân ly.
Cô…
Cũng quá mức nhẫn tâm.
Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào tàn nhẫn đến thế, giống như vĩnh viễn không hiểu được lời mình nói sẽ mang đến đau khổ thế nào cho người khác, hai cánh môi nhỏ xinh ấy thiếu chút nữa là có thể lấy mạng anh rồi.
Mà chính anh, bị cô làm tổn thương tới máu tươi đầm đìa nhưng… lại luyến tiếc khiến cô đau đớn.
Anh đúng là ngu xuẩn!
Khóe miệng nhếch lên một độ cong trào phúng, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng người.
Cảm giác say dần ào đến khiến anh cứ mơ mơ màng màng.
– Kính Thần…
Người kia dịu dàng lên tiếng.
Là.. là Dư San San!
Chắc chắn cô hối hận rồi, thế nên mới tìm anh, tìm anh để xin lỗi về tất cả!
Vừa mới rồi còn rất hận người con gái này nhưng thấy bóng cô lung lay trước mặt tim anh lại không kìm được xao động, lảo đảo bước từ trên ghế cao xuống, suýt nữa thì hụt chân, nếu không phải thư ký nhanh tay đỡ được thì anh đã ngã lăn ra.
– Kính Thần! Sao con lại bất cẩn thế?
Diệp Quân Nghi hoảng hốt lao tới đỡ người.
– San San… San San!
Anh vội vã nắm lấy tay bà, nhận nhầm bà là Dư San San, tay anh nắm rất chặt như thể sợ người trước mặt sẽ lại trốn mất.
Nghe thế mắt Diệp Quân Nghi lóe lên, bà im lặng nhìn con trai mình.
Anh còn đang van xin, vô cùng thảm hại.
– Có phải em tới tìm anh không San San, có phải không muốn chia tay với anh nữa, đúng không? Anh… anh biết trong lòng em vẫn còn có anh mà! Em đưa anh về được không, anh chẳng cần gì cả, chỉ cần mình em thôi!
– Được! Để ta đưa con về!
Đứa con trai xuất sắc do bà dạy dỗ trở thành thế này đều do người phụ nữ kia ban cho.
Bà thật sự không biết nên cảm tạ hay căm hận Dư San San nữa.
Con trai bà vốn phong lưu phóng khoáng, tới giờ đều là con gái chủ động lao tới, từ bao giờ lại để một người dễ dàng làm tổn thương thế này chứ?
Đứa con trai đáng thương của bà!
– Đưa thiếu gia về đi.
– Vâng.