Mà lúc này Nhạc Vãn Vãn đang nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi cô bạn cùng bàn bám dính này.
– Vãn Vãn… mình muốn đi vệ sinh, nhưng mình không dám nói với cô….
– Đinh Đang, chẳng lẽ bạn túm lấy mình là dám nói à?
Nhạc Vãn Vãn nhíu mày lại.
Không ngừng có phụ huynh dắt tay con mình đi qua hai bé, vì để ngăn bà Nhạc Yên Nhi xông vào lớp mời các bạn về nhà ăn cơm nên cô bé đứng luôn ở cổng trường đợi.
Nhưng cô giáo không yên tâm nên đi cùng cô bé, nhưng thật không ngờ cô bạn cùng bàn này cũng ra theo.
Cuộc đời… thật đúng là u ám!
– Vãn Vãn…. Bạn đi với mình được không, bọn họ nói trong WC có sói xám, chuyên ăn thịt trẻ con…
Trông mặt Đinh Đang như sắp khóc đến nơi.
Nhạc Vãn Vãn bất đắc dĩ đỡ lấy trán, cô nói:
– Đinh Đang, bạn đã sáu tuổi rồi, bạn có thể thông minh hơn một chút được không, sao đến giờ mà vẫn còn tin chuyện này? Từ lúc hiểu chuyện thì mình đã biết chuyện cổ tích yêu ma quỷ quái gì đó đều là giả rồi!
– Tại… tại sao?
Vốn Đinh Đang đã buồn tiểu lắm rồi nhưng nghe thấy cô bé nói thế thì vẫn không nhịn nổi tò mò mà hỏi lại.
– Bởi vì…
Bởi vì năm đó bà Nhạc Yên Nhi ngốc nghếch, rõ ràng đã nói là sẽ kể chuyện người cá để ru cô bé ngủ, nhưng mẹ cô bé buồn ngủ quá nên lăn ra ngủ luôn, lúc ngủ vẫn còn lẩm bẩm:
– Người cá… cá… nướng hấp đều ngon cả!
Câu nói này đã hoàn toàn đập tan giấc mơ cổ tích của cô bé.
Sau khi học được cách sử dụng máy tính, chuyện đầu tiên mà cô bé làm là lên search thử xem độ thật giả của truyện cổ tính, chuyện thứ hai chính là tìm hiểu cách nấu cá.
Có thể nói đó là một tuổi thơ vô cùng tăm tối!
– Thôi vậy, mình đi vệ sinh với bạn.
Nhạc Vãn Vãn thấy cô bé kia nhịn tiểu đầy khổ sở thì đành giơ tay lên:
– Thưa cô, em muốn đi vệ sinh ạ.
Cô giáo đang nói chuyện với phụ huynh nên gật đầu bâng quơ:
– Đi đi, cô ở đây đợi em.
Sau đó Nhạc Vãn Vãn liền bị Đinh Đang kéo đi.
Đến nhà vệ sinh, Đinh Đang liền bật khóc, cô nhóc nắm chặt lấy quần áo của Nhạc Vãn Vãn rồi cứ gào khóc.
– Vãn… Vãn Vãn, làm thế nào bây giờ, mình… mình tiểu ra quần rồi.
Nhạc Vãn Vãn nghe thế không nhịn được thở dài một hơi.
Sáu tuổi rồi mà còn đái dầm…
Cô bé cởi luôn áo khoác đồng phục của mình ra rồi buộc vào quanh eo Đinh Đang, che kín phía sau của cô nhóc kia.
– Có còn đi vệ sinh nữa không?
Cô bé hỏi.
– Không… không đi nữa, mình muốn về nhà…
Đinh Đang nức nở nói.
– Thế thì đi thôi, chắc mommy của mình cũng đến đón mình rồi.
– Cảm ơn Vãn Vãn…
– Chuyện nên làm mà.
Cô bé khoác tay Đinh Đang xoay người đi về, nhưng không ngờ lại nhìn thấy ông chú kia.
Chính là ông chú nhiều lời nhưng rất đẹp trai mà cô bé gặp được ở trên xe bus lúc ở London.
Hắn đứng cách đó không xa, cứ đứng yên tại chỗ và nhìn hai cô bé một cách chăm chú.
Cô bé nghi hoặc nhíu mày lại, hỏi:
– Chú đang nhìn cháu à?
– Cháu tên là gì?
Lúc nãy hắn nghe thấy bạn học gọi cậu nhóc là Vãn Vãn…
Cái tên này…
– Cháu tên là Liên Liên, cháu đi được chưa?
– A…
Trên mặt Đinh Đang chứa đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng tên của bạn ấy là Vãn Vãn mà.
Nhưng cô nhóc còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Nhạc Vãn Vãn kéo đi mất rồi.
Sau khi ra tới cổng trường, Đinh Đang được mẹ mình đón đi, cô nhóc thề với mặt trời rằng nhất định sẽ giặt sạch đồng phục và trả lại Nhạc Vãn Vãn.
Nhạc Vãn Vãn mím môi lại, mỉm cưởi vẫy tay chào tạm biệt:
– Không cần đâu, bảo mẹ cậu cho mình tiền mua đồng phục mới là được, mình mắc bệnh sạch sẽ!
Cô bé và cô giáo đứng ở cổng đợi bà Nhạc Yên Nhi nhà cô bé đến.
Đến lúc này rồi mà mẹ của cô bé còn chưa tới, chắc chắn không kịp đi từ chỗ chụp ảnh tới đây, mẹ cô không thể nắm chắc thời gian sao?
IQ thật đáng lo ngại.
Mà tâm tư của cô giáo vốn không đặt trên người cô bé, cô ta đã sớm bị Dạ Đình Sâm thu hút, đôi mắt của cô ta chỉ hận không thể treo ngay trên người hắn.
Đôi mắt mê trai của cô giáo quá lộ liễu, lúc mommy của cô bé mời người mẫu nam tới chụp ảnh cũng có ánh mắt như thế.
– Cô ơi, mommy của em chắc chắn là đến muộn rồi, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ, cô không cần đợi cùng em đâu, em sẽ tự ngồi xe về.
Nhưng… dường như cô giáo không nghe thấy.
Nhạc Vãn Vãn kéo quần áo của cô ta, cô ta vẫn không có phản ứng gì.
Được rồi, cô bé tự đi trước vậy, về đến nhà rồi gọi điện thoại cho cô giáo sau.
Cô bé nhìn đèn giao thông rồi đi qua đường, ở đó có một bến xe bus nhanh.
Dạ Đình Sâm thấy cô bé rời đi thì không nghĩ ngợi gì mà đuổi theo luôn.
Nhưng hắn bị cô giáo cản lại.
Hắn nhíu chặt mày:
– Cách xa tôi ra.
Sau năm năm, đôi mắt của hắn càng thâm sâu đáng sợ hơn, bên trong ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận.
Tiếng quát lạnh của hắn càng thêm rợn người, khiến cho cô giáo sợ run, cô ta đứng yên không dám động đậy.
Dạ Đình Sâm muốn xông qua nhưng không ngờ một chiếc xe bus tới bến, cậu bé đã lên xe mất rồi.
– Cậu bé đó tên là gì?
– Nhạc Vãn Vãn… Nhạc trong vui vẻ, Vãn trong đêm muộn…
Cô giáo suýt thì bị dọa mất mật, vội lắp bắp trả lời hắn.
– Nhạc Vãn Vãn?
Hắn đọc lại ba chữ đó một lần, ánh mắt lạnh lùng híp lại, sau đó hỏi:
– Nhà của cậu nhóc đó ở đâu, trong nhà có mấy người?
– Cậu nhóc ư? Vãn Vãn là bé gái mà, hình như trong nhà cũng chẳng còn ai khác, tôi thường nhìn thấy mẹ cô bé, mẹ cô bé nhiệt tình lắm!
Bé gái…
Trong nhà chả còn ai khác, thường nhìn thấy mẹ cô bé…
Trái tim cô quanh dạ lâu của Dạ Đình Sâm đột nhiên đập lên dữ dội.
Hắn nhanh chóng trở về xe rồi hạ lệnh:
– Tôi muốn biết tất cả tư liệu về đứa bé đó!
Không đến mười phút, tất cả tài liệu về đứa trẻ đó đều xuất hiện trong máy tính của hắn.
“Nhạc Vãn Vãn, sinh ngày 28 tháng 5 năm 2010, nhóm máu AB, sinh ra tại khu Dương Quang thành phố A, hiện đã rời đi. Mẹ ruột là Sở Yên, chính là nhiếp ảnh gia nổi tiếng Night, từng tổ chức ba cuộc triển lãm ảnh về con người, bốn cuộc triển lãm ảnh phong cảnh, mười ba cuộc triển lãm ảnh tại Châu Âu.”
Hắn nhìn thấy trên tài liệu có một tấm ảnh, đó chắc chắn là Nhạc Yên Nhi.
Người con gái mà hắn nhớ nhung suốt năm năm vẫn còn sống, cô ấy vẫn đang sống rất tốt ở chính thành phố này. Con gái của hắn vẫn chưa chết, con bé còn đi học mẫu giáo.
– Là… cô Nhạc ư?
Trần Lạc đọc tư liệu trước hắn một bước, cậu ta ngạc nhiên hỏi.
Tuy rằng tất cả thân phận gia cảnh của người tên Sở Yên này đều được làm mới nhưng gương mặt này không lừa nổi người khác, cô ấy chắc chắn là Nhạc Yên Nhi!
Cô ấy vẫn còn sống… sao có thể như thế được?
Cậu ta vừa dứt lời, không khí trong buồng xe trở nên vô cùng quái dị, cậu ta nhìn sang Dạ Đình Sâm, trên gương mặt của hắn tràn ngập sự vui mừng vì tìm lại được thứ đã mất, không thể giấu nổi tâm trạng sung sướng.
– Bây giờ… ngài đi tìm cô ấy sao?
– Không cần, tôi có dự định khác.
Hắn cố kìm nén tâm trạng kích động của mình, biểu hiện ra trí tuệ hơn người.
Hắn biết năm đó cô ấy bỏ đi là do ân oán của đời trước.
Nếu như bây giờ hắn cứ liều lĩnh xông tới thì có lẽ sẽ phản tác dụng.
Hắn là một thương nhân thông minh, tuyệt đối không làm những chuyện mà mình không nắm chắc.
– Về thôi.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm có sự run rẩy hiếm thấy, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Những ngón tay run run của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên màn hình máy tính, tuy xúc cảm lạnh như băng nhưng hắn lại cảm thấy dường như mình đã chạm được vào gò má của cô, độ ấm của năm năm trước vẫn quanh quẩn trên đầu ngón tay hắn.
Nhạc Yên Nhi…
Em tàn nhẫn rời bỏ anh năm năm, một mình đưa con rời đi, lẽ nào em chưa từng nhớ anh sao?
Nếu như lúc đầu em chỉ rời đi thì ít nhất anh sẽ tuyệt vọng như thế nhưng tại sao đến một tia hy vọng mong manh em cũng không cho anh.
Nhưng Thượng Đế cũng thương xót anh, để anh gặp được con gái chúng ta, Vãn Vãn.
Vãn Vãn…
Hắn không nỡ nhắm mắt lại, ánh mắt quấn quýt trên màn hình máy tính, trái tim vừa cứng rắn vừa lạnh lùng của hắn đã từ từ mềm ra, trong đầu hắn hiện lên hình bóng mảnh mai và nụ cười động lòng người của cô.