Anh ta mặc một chiếc sơ mi hồng caro, giọng nói cố ý nén thành the thé, một câu chị hai câu chị, lừa cô đến mức không còn biết gì.
Lần thứ hai gặp là trong sàn đấu giá, cô lần đầu cãi vã với Dạ Đình Sâm, xong lúc chỉ có một mình trong phòng nghỉ thì phát hiện có người ở ngoài nhìn trộm.
Ngay từ đầu Anjoye đã đóng vai kẻ xấu, nhưng khi bị anh ta bắt cóc cóc cô mới biết đó cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Một người không có cảm giác an toàn đến mức mỗi đêm không ngủ trên giường mà cuộn mình trong một góc nhỏ hẹp, cứ thế ngủ ngon, cảnh đó… khiến cô rất đau lòng.
Anh ta có một người mẹ nghiêm khắc, còn đáng sợ hơn cả phó chủ tịch, vì phá hủy giấc mơ của con mình mà bà ta nhẫn tâm đánh gãy tay Anjoye.
Anh ta yêu thích hội họa, nhưng… không bao giờ cầm bút được nữa.
Cô đã thấy những bức tranh anh ta treo ở nhà, vẽ rất đẹp, rất sống động, tất cả các bức tranh đều cùng một nhân vật chính, lặp đi lặp lại.
Lúc cô bị chia cách với Dạ Đình Sâm đều có Anjoye bên cạnh, an ủi cô, quan tâm cô…
Anh ta là người rất quan trọng trong đời cô, chỉ là… về sau đã không thể gặp lại.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, khiến cô không còn thấy gì nữa.
Thánh ca bằng tiếng Anh êm ái thốt ra từ miệng các ma sơ, mang theo chúc phúc, cầu nguyện vong linh người đã khuất có thể lên Thiên đường.
Phu nhân Rose khóc rất dữ dội, trước giờ mẹ con Anjoye vẫn luôn bất hòa, không biết thấy cảnh này anh ta có mừng hay không?
Đây là lần đầu Nhạc Yên Nhi thấy cha của anh ta, ông để râu mép lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, đang thầm lau nước mắt.
Anh ta chỉ nhắc đến cha mình đúng một lần, cũng chỉ nói có một câu, không hứng thú với quyền lực, tất cả đều theo ý phu nhân Rose.
Cô nghĩ Anjoye rất giống cha mình.
Wilson vẫn đứng bên cách các sơ, đưa Anjoye đi hết quãng đường cuối cùng này.
Những ông già trong hội đồng quản trị thì đều tỏ ra tiếc thương trước cái chết của anh ta.
Cô nghe thấy họ đang nói Nhị thiếu gia rất có thiên phú, chỉ là trời ganh người tài.
– Đáng tiếc… Đáng tiếc…
Anjoye không hề tin trên đời còn có người quan tâm đến anh ta, luôn cho rằng mình là kẻ xấu, tội ác tày trời. Chắc chắn anh ta không thể ngờ rằng khi mình chết lại có nhiều người đau buồn đến thế.
Thật ra… có rất nhiều người quan tâm đến anh ta, chỉ là anh ta không biết mà thôi.
Nước mắt… từng giọt rơi xuống, làm ướt đóa hồng trước ngực.
Đúng lúc này trước cửa nhà thờ vang lên tiếng hô:
– Ngài Lance của gia tộc William đến phúng viếng.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi nghe được tên đầy đủ của William, Lance William.
Chính người này đã cướp đi mạng sống của Anjoye!
Cô phẫn nộ siết chặt tay, vừa hay cô đang ở phía sau nên muốn bước ra chặn cửa, nhưng lại bị Dạ Đình Sâm kéo lại.
– Dạ Đình Sâm, là anh ta…
Cô chỉ tay vào người kia, đôi mắt như sắp phun ra lửa.
Dạ Đình Sâm chỉ nhíu mày, hắn trấn an cô:
– Để anh giải quyết.
William thấy cảnh này theo thói quen xoa cằm rồi cười nói:
– Bà Dạ hình như hơi xúc động quá, có phải chúng ta có hiểu lầm gì rồi không?
– Hiểu lầm gì chứ? Chính anh là người đã giết Anjoye!
Cô nói rất nhỏ, chỉ sợ sẽ khiến tang lễ hỗn loạn.
Nghe thế gã cười bảo:
– Chủ tịch Dạ nghe chưa, không định nói đỡ cho tôi à?
– Người đâu, mời khách vào phúng viếng đi.
Hắn lãnh đạm ra lệnh, mắt phượng lãnh lẽo lóe lên tia sáng đáng sợ.
William đối diện với đôi mắt kia, nháy mắt đã hiểu ý hắn.
Nếu lúc này vạch trần mọi chuyện chắc chắn Dạ Đình Sâm sẽ không bỏ qua cho gã.
Thôi, coi như mở lòng từ bi, dù sao gã giết không ít người rồi, thêm một mạng cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa gã cũng rất mong ngày Nhạc Yên Nhi biết sự thật, không biết lúc đó cô sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Thú vị…
Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!
Gã nở nụ cười xấu xa, ánh mắt liếc qua Nhạc Yên Nhi đầy thâm ý sau đó theo nhân viên tang lễ đi vào trong.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo gã, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Sao lại bỏ qua tên khốn này dễ thế.
– Đây là tang lễ của Anjoye, em bình tĩnh chút đi.
Nghe thế Nhạc Yên Nhi chỉ đành siết chặt tay, im lặng.
Nhưng đôi mắt đẹp đã trở nên cực lạnh, cách khoảng không nhìn chằm chằm bóng lưng William.
Người như gã căn bản không xứng đến phúng viếng ai hết!
Gã cũng không ở lại lâu, sau khi có người ghé vào tai gã thì thầm gì đó thì gã lập tức đi luôn.
Ngay sau đó là gia tộc Capet.
Arthur và Norman cùng đến, cậu nhóc nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ xấu hổ, nhưng quá nhiều người nên không tiện chào hỏi, chỉ là liếc nhau một cái rồi thôi.
Norman thì ngược lại, anh ta dừng lại nhìn Dạ Đình Sâm rất lâu, cứ như họ đã quen biết từ trước vậy.
Nhưng sắc mặt Dạ Đình Sâm vẫn không có gì thay đổi, còn không buồn nhìn đáp lại, thái độ hoàn toàn trái ngược.
Norman thấy hắn như thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó theo Arthur vào trong.
Tang lễ của Anjoye có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, vì là tang lễ nên không cần mở tiệc, mọi người chỉ đưa Anjoye đến nghĩa trang rồi hạ táng là xong.
Từng người gỡ bông hồng trắng trước ngực xuống, đặt trước bia mộ.
Ảnh chụp trên bia mộ là lúc Anjoye đang nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt hồ ly cũng thấp thoáng ý cười.
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn theo, đến khi bên tai vang lên tiếng của Wilson.
– Đây là tấm ảnh thiếu gia thích nhất, cậu ấy đã đưa nó cho tôi lâu rồi, có lẽ đã biết sẽ có ngày hôm này từ lâu.
Đưa cho Wilson lâu rồi ư?
Ảnh chụp trong tang lễ cũng chọn xong từ lâu, anh ta giao nó cho Wilson với tâm trạng thế nào đây?
Cô không kìm được khóc nức lên, sau đó đặt đóa hoa trắng xuống.
– Thì ra lần trước chính là lần cuối chúng ta gặp nhau.
Trong căn cứ gia tộc bọn họ chia tay, không ngờ lại là lần cuối.
Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm đi về cuối cùng, lúc sắp ra khỏi nghĩa trang không ngờ Dạ Đình Sâm lại dừng bước rồi cho người đưa cô về trước, dặn cô đừng buồn bã quá mà ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng.
Cô biết dù không hợp với Anjoye nhưng dù gì họ cũng là anh em, cái chết của anh ta chắc hắn cũng ảnh hưởng đến hắn, thế nên cô biết ý mà cho họ có không gian riêng với nhau.
Dạ Đình Sâm cúi xuống nhìn người đang cười trong tấm ảnh trên bia mộ, trong lòng khẽ run lên.
– Xin lỗi.
Câu đầu tiên là lời xin lỗi cho những năm đã qua.
Hắn nói rất nhiều, cho tới khi bên tai vang lên tiếng bước chân, hắn lập tức ngừng lại.
Người tới bước đi rất nặng, từng bước đều đều dẫm trên mặt đất.
Rốt cuộc một đôi giày quân nhân dừng trước mặt hắn, bên tai là giọng nói ngả ngớn của Norman:
– Lâu rồi không gặp, kẻ thù của tôi!