Cố Tâm Nguyệt trốn sau rèm, hồi hộp nhìn bóng lưng hắn, thấy hắn cầm cốc, tim cô ta cũng đập thình thịch.
Uống hết đi.
Uống hết đi!
Trong sâu thẳm suy nghĩ của cô ta, một giọng nói đang gào thét lên như vậy.
Dưới cái nhìn đầy mong đợi của Cố Tâm Nguyệt, Dạ Đình Sâm uống hết cốc nước kia.
Khi ở trong phòng, hắn không phòng bị và nhạy cảm như bình thường.
Đang giải quyết công việc, Dạ Đình Sâm bỗng nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn nhíu mày, đứng lên đi về phía âm thanh, chẳng ngờ lại thấy Cố Tâm Nguyệt mặc áo ngủ hồng đứng đó.
Ánh mắt hắn lạnh buốt:
– Cô ở đây làm gì? Ra ngoài!
– Sao tối nay chị chưa về?
Cô ta không hề sợ hãi, thậm chí còn dám nhìn thẳng vào hắn.
– Cút.
Dạ Đình Sâm không nói lời thừa, hắn lạnh nhạt như một núi băng vạn năm.
Nếu là khi trước, chắc chắn Cố Tâm Nguyệt sẽ rất sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta biết người này đã uống thuốc, đêm nay hắn không thoát khỏi lòng bàn tay cô ta.
Cô ta chờ tới tận bây giờ, thấy Nhạc Yên Nhi còn chưa về, có lẽ cô ta và anh Đông Lục lại làm chuyện bí mật gì đó đây. Cũng tốt, vậy thì mình sẽ được lợi!
Trước hôn lễ, mình và anh rể…
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà nhiệt huyết đã sôi trào.
Cố Tâm Nguyệt chậm rãi lại gần, cô ta định nắm tay hắn nhưng Dạ Đình Sâm nghiêng người tránh được.
Hắn ra mở cửa rồi nói:
– Cút ra ngoài, đừng để tôi nổi giận. Tôi nể mặt cô là em gái của Yên Nhi nên sẽ không so đo với cô.
– Anh so đo gì với em, chuyện em ở trong phòng ngủ của anh à?
Cô ta cười vui vẻ rồi cởi áo ra, bên trong chính là nội y tình thú với viền ren màu đen.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh buốt, giận dữ vô cùng.
– Tôi lặp lại một lần nữa, cút!
Giọng nói nghiêm khắc tràn đầy uy nghiêm.
Hắn dám cam đoan nếu Cố Tâm Nguyệt còn không sợ chết ở lại đây, vậy đừng trách hắn vô tình!
Nhưng Cố Tâm Nguyệt như không hề nghe thấy, cô ta cười khanh khách:
– Anh đừng giận mà, đến giờ chị còn chưa về mà anh không nghi ngờ à? Em biết chị ở đâu đấy, có cần em tốt bụng nói ra không?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, ánh mắt hung dữ:
– Ở đâu?
– Chị ấy à, bây giờ đang ở chỗ Lâm Đông Lục, chiều nay nghe điện thoại là đi luôn rồi. Bây giờ còn chưa về, có khi họ đã sớm xảy ra chuyện gì rồi cũng nên! Anh biết họ yêu nhau năm năm không? Nhạc Yên Nhi không biết xấu hổ, Lâm Đông Lục đã kết hôn còn bám lấy, giờ sắp lấy chồng rồi còn không tuân thủ đạo làm vợ mà đi gặp bạn trai cũ. Em mà là anh, em chẳng thèm loại đàn bà như thế!
Vừa nói, cô ta vừa bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, muốn vuốt ve cơ bụng hắn.
Vóc người hắn thật hoàn hảo, từng centimet đều chuẩn mực, quyến rũ khiến người ta không rời mắt nổi.
Dáng đẹp thế này mà ở trên giường…
Cố Tâm Nguyệt lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng chưa kịp chạm đến hắn, tay cô ta đã bị bóp chặt.
– Đau… Anh buông ra, đau quá…
Cố Tâm Nguyệt kêu lên, khuôn mặt nhăn lại, trông rất đáng thương.
Nhưng Dạ Đình Sâm không có bất cứ sự thương xót nào, hắn lôi cô ta ra ngoài, khi định đóng cửa thì hắn nhận ra có vấn đề.
Một cơn ham muốn điên cuồng dâng lên, lan tràn khắp toàn thân hắn.
Nó điên cuồng tới mức một người mạnh mẽ như hắn cũng không chống đỡ nổi, Dạ Đình Sâm lúc này đã mềm nhũn người.
Lực đóng cửa nhỏ đi rất nhiều.
Cố Tâm Nguyệt luôn chú ý tới hắn, dĩ nhiên cô ta cũng nhận ra sự thay đổi này, biết thuốc đã phát huy tác dụng.
Đôi bàn tay nhỏ mềm như không xương của cô ta đặt lên cánh cửa, Cố Tâm Nguyệt cười khúc khích:
– Cảm giác ra sao? Anh rể?
– Cô chuốc thuốc tôi?
Hắn nhíu chặt mày, chật vật khom người.
Dạ Đình Sâm dựa vào tường, tường lạnh buốt áp vào da thịt hắn, lúc này hắn mới thấy đỡ hơn một chút.
Chết tiệt!
Cố Tâm Nguyệt bước tới, cô ta dùng chân đóng cửa lại rồi cười:
– Nếu không có chút thủ đoạn thì làm sao anh rơi vào tay em được?
Cô ta bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, cuối cùng cũng được đặt tay lên cơ bụng của hắn như ước nguyện, đầu ngón tay của cô ta trượt xuống, lượn vòng quanh từng múi cơ như dò xét.
– Cô dám!
Cho dù bị chuốc thuốc nhưng tiếng gầm này của hắn vẫn cực kỳ uy lực.
Cố Tâm Nguyệt run người, cô ta ngước nhìn vẻ hung ác trong mắt hắn, trong con ngươi màu đen tràn ngập sự cảnh cáo.
Nếu cứ to gan di chuyển xuống dưới, cô ta sẽ phải nhận lấy sự trả thù điên cuồng của người đàn ông này.
Cố Tâm Nguyệt sợ hãi.
Cô ta hít sâu hai lần, thầm mắng mình vô dụng.
Người đàn ông mình mơ ước thiết tha đang ở trước mặt mà còn không có gan xông lên, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn hai người đó kết hôn, mình thì không còn đường cứu vãn hay sao?
Không!
Không cam tâm!
Cố Tâm Nguyệt cắn môi, hung tợn nói:
– Anh bây giờ thành ra thế này rồi mà còn có sức nói cứng à? Chỉ mong lát nữa lên giường anh cũng có sức như vậy.
Dứt lời, cô tay dùng toàn lực để đưa tay xuống dưới.
Nhưng không thành công.
Bởi lẽ Dạ Đình Sâm đã giữ chặt tay cô ta lại, khi Cố Tâm Nguyệt chưa kịp phản ứng, hắn đã đẩy mạnh cô ta sang một bên.
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến Cố Tâm Nguyệt không kịp chuẩn bị tinh thần, trán cô ta đập mạnh vào tường, cơn đau mau chóng lan tràn.
Cố Tâm Nguyệt nổi giận.
Cô ta hung hăng nhìn hắn, nói:
– Em có chỗ nào không tốt mà tất cả mọi người chỉ coi trọng Nhạc Yên Nhi mà phớt lờ em? Em mới là tiểu thư nhà họ Cố! Bây giờ đã muộn thế này mà cô ta còn lêu lổng cùng thằng đàn ông khác bên ngoài, anh cần loại đàn bà đấy làm gì?
– Cô cút đi!
Dạ Đình Sâm nổi giận, hắn nghiến chặt răng, trán đổ mồ hôi hột, cố ép mình phải tỉnh táo.
Cho dù ham muốn đến điên cuồng đang giày vò hắn tới gần chết
Bây giờ hắn chỉ hận mình không có sức, nếu không hắn sẽ giết chết con đàn bà vô liêm sỉ này.
Cố Tâm Nguyệt cũng cao ngạo, cô ta đã ăn mặc như vậy, còn chuốc thuốc hắn, vậy mà người đàn ông kia vẫn vô tình, tất cả đều do Nhạc Yên Nhi!
Cô ta muốn nhìn xem dưới tác dụng mạnh của thuốc thì hắn làm chính nhân quân tử kiểu gì.
Cô ta bò dậy rồi nhào tới, muốn hôn hắn.
Nhưng mới nhào vào một giây, cô ta đã bị đẩy ra.
Ngay khi Cố Tâm Nguyệt muốn tiếp tục thì chẳng biết Dạ Đình Sâm lấy sức ở đâu ra, hắn tóm chặt cổ tay cô ta, kéo ra ngoài cửa.
Sau đó cửa đóng rầm lại rồi lập tức bị khóa trái.