Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô… cô đừng có không biết điều như thế! Bên cạnh cô, ngoại trừ Trần Lạc ra làm gì còn ai có thể giúp đỡ được gì! Tôi không muốn Đình Sâm trở thành người vô tình vô nghĩa nên mới để anh ấy không đối xử với cô bằng thái độ cực đoan, nếu cô còn mặt dày như vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa đâu! Cô không muốn biết cảm giác bị người mình yêu nhất làm tổn thương là gì đâu!

Nghe vậy, ngón tay Nhạc Yên Nhi khẽ run, cô thất thần, bị gai hoa đâm, trái tim cũng nghẹn lại.

Hồi thần, cô vội lấy giấy lau.

– Đỗ Hồng Tuyết, tôi cảm thấy mình phải nói rõ với cô việc này: Người đàn ông cô nhắc đến là chồng hợp pháp của tôi, các người là tình cảm ngoài luồng, không được pháp luật và đạo đức công nhận. Hơn nữa, cô không phải uy hiếp tôi đâu, trong tay tôi có ảnh về gian tình của các người cùng ảnh nude của Dạ Đình Sâm. Nếu cô ép tôi, chuyện gì tôi cũng dám làm, khi ấy mọi thứ bị phơi bày, hai người bị thóa mạ thì đừng hối hận.

– Ảnh nude?

Đỗ Hồng Tuyết đâu còn chú ý được đến câu khác, khi bắt được hai từ nhạy cảm này, cô ta hét ầm lên:

– Ý cô là gì?

– Dạ Đình Sâm thích ngủ nude, cô không biết à?

Nhạc Yên Nhi ngẩng mặt lên, cười hì hì.

Câu nói này như sấm giữa trời quang với Đỗ Hồng Tuyết.

Cô ta tự nhận đã quen biết Dạ Đình Sâm từ lâu, dù quan hệ luôn mập mờ nhưng họ chưa bao giờ có hành vi thân mật như chung giường chung gối, vậy nên việc hắn ngủ nude hay không, cô ta hoàn toàn không biết, nhỡ đâu lời Nhạc Yên Nhi là thật thì… Trong di động của cô ta…

– Đưa di động cho tôi, xóa hết ảnh đi!

Đỗ Hồng Tuyết giận điên lên.

Nhạc Yên Nhi trào phúng:

– Cô có ngu không vậy? Cô bảo tôi xóa là tôi phải xóa à? Hơn nữa, tôi không chỉ lưu ở một chỗ, kể cả cô xóa ảnh trong di động của tôi thì cũng vô dụng thôi.

– Cô… sao cô có thể như thế được? Tôi với Đình Sâm vốn là một đôi, nếu không phải vì cô thì người kết hôn với anh ấy là tôi, cô cướp hạnh phúc của tôi mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng thế à?

Đỗ Hồng Tuyết giận đùng đùng nói.

– Nếu hắn chọn cô khi chưa mất trí nhớ, vậy chắc chắn bây giờ tôi đã ra đi nhẹ nhàng rồi! Bây giờ cô bảo tôi đi? Đừng hòng!

Nhạc Yên Nhi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hồng Tuyết, ánh mắt cô rất kiên cường.

Đây là Nhạc Yên Nhi!

Đỗ Hồng Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ hận không thể xé nát nó ra.

Có phải Nhạc Yên Nhi cho rằng mình không làm gì được cô ta nên mới kiêu ngạo như vậy?

Cô ta cho rằng mình không dám động đến cô ta sao?

Đỗ Hồng Tuyết híp mắt:

– Cô đừng có ép tôi!

– Cô cũng đừng ép tôi.

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng đáp.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đông cứng lại.

– Nhạc Yên Nhi, tôi muốn để cô mở to mắt ra mà xem ai mới là chủ nhân thực sự của cái nhà này

Đỗ Hồng Tuyết đã vì căm phẫn mà đánh mất lý trí:

– Hái tất cả hoa tươi ở đây đi cho tôi, không để lại một bông nào cả!

– Ai dám?

Giọng Nhạc Yên Nhi vang lên đầy cương quyết.

Nhưng lần này không ai nghe lời cô cả.

Người giúp việc khó xử nhìn cô:

– Xin lỗi thiếu phu nhân, thiếu gia đã dặn trong nhà chỉ nghe lời ngài ấy và cô Đỗ thôi ạ.

Chỉ nghe lời Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết…

Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, hệt như có một chiếc xương cá đang mắc trong họng cô vậy, đau và khó thở quá.

Bên tai cô còn vang vọng lời của người giúp việc, trước mắt là nụ cười đắc ý của Đỗ Hồng Tuyết, Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy hoa mắt.

Dạ ĐÌnh Sâm, anh tuyệt tình thế sao? Nhất định phải làm trái tim tôi máu me đầm đìa mới bằng lòng sao?

Đúng lúc này, một giọng nói trêu chọc vang lên:

– Là ai đang bắt nạt cục cưng Yên Nhi của tôi thế?

Giọng nói có ý cười nhưng người nghe lại cảm thấy rất lạnh lẽo, rất đáng sợ.

Giọng nói này…

– Anjoye, sao cậu lại tới đây?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc quay lại, cô cảm thấy rất bất ngờ khi Anjoye xuất hiện ở đây.

Anjoye gật đầu rồi nhìn người giúp việc, ánh mắt anh bỗng nghiêm túc đến lạnh lẽo.

– Có phải đám người dưới không hiểu quy củ này bắt nạt chị không? Em lập tức đuổi họ đi.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cảm thấy đây đúng là phong cách ăn cướp của Anjoye, cô bất đắc dĩ nói:

– Lúc nào cậu cũng muốn làm to chuyện thế hả? Có việc thì ra ngoài nói đi.

– Đừng vội, có người bắt nạt cục cưng Yên Nhi của tôi, sao tôi có thể mặc kệ được?

Anjoye kéo Nhạc Yên Nhi vào lòng mình.

Nhạc Yên Nhi giật nảy mình muốn trốn nhưng chẳng ngờ bên tai lại nóng lên.

– Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ sàm sỡ chị ở đây đấy.

– Cậu…

Nhạc Yên Nhi tức đến cắn răng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, không hề nhúc nhích.

Cũng may Anjoye giữ lời, bàn tay anh chỉ đặt ở hông cô, không tiếp tục cử động nữa. Nhưng dù sao khoảng cách gần như vậy cũng khiến người ta cảm thấy mập mờ.

Đỗ Hồng Tuyết nhìn thấy Anjoye thì run lẩy bẩy, cô ta đã nhớ lại tất cả, cũng biết người này là kẻ đã bắt cóc và tra tấn mình, không khí nguy hiểm mà anh ta mang lại quả thực khiến người khác sợ hãi.

– Đỗ Hồng Tuyết à?

Anjoye nhìn cô ta, anh vừa cười vừa gọi tên Đỗ Hồng Tuyết rồi lập tức sửa lại luôn:

– Không, bây giờ không nên gọi cô bằng tên này, phải gọi cô là Mạnh Y Bạch. Nghe nói cô hồi phục trí nhớ hoàn toàn rồi hả? Vậy cô có nhớ những lúc ân ái của chúng ta không? Chúng ta ân ái bảy ngày bảy đêm, ở dưới thân tôi, cô…

Anh nói ám chỉ thẳng vào những ký ức nghĩ lại mà kinh của Đỗ Hồng Tuyết.

– Câm mồm!

Sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết vô cùng khó coi, cô ta run rẩy, nói:

– Anjoye, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!

Anjoye chẳng quan tâm tới lời đe dọa này.

– Không để yên? Cô định không để yên tôi thế nào? Trên giường à?

Anh phóng túng cười.

Mặt Đỗ Hồng Tuyết đỏ phừng phừng, chẳng biết là sợ hay là xấu hổ.

Anjoye là khởi nguồn của ác mộng.

Thời gian này, cô ta luôn nơm nớp lo sợ Dạ Đình Sâm sẽ khinh thường mình, khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi sợ đó, Anjoye lại xuất hiện.

Anh ta đến để xé toang vết sẹo của cô ta!

– Đừng nói nữa! Nơi này không chào đón anh, anh cút đi!

Cô ta như nổi điên, hai tay ôm chặt lấy đầu, có vẻ như đã rơi vào khốn khổ vô biên.

– Anjoye, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa.

Nhạc Yên Nhi không nhìn nổi nữa, mặc dù cô không ưa Đỗ Hồng Tuyết nhưng cô cũng không thể xát muối lên vết thương của người khác như vậy được.

Dù sao năm đó Mạnh Y Bạch gặp chuyện cũng là vì Dạ Đình Sâm.

Anjoye nhìn vào đôi mắt trong suốt của Nhạc Yên Nhi, anh mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói ra những lời ác độc nữa.

Nể mặt Nhạc Yên Nhi, anh sẽ không so đo với người phụ nữ kia.

Anh gật đầu, giọng nói dịu dàng hơn:

– Tôi nói với cô ta thêm một câu rồi sẽ đưa chị đi.

Nói xong, anh nhìn Đỗ Hồng Tuyết:

– Tôi có thể mang cô đi ngay dưới mắt Dạ Đình Sâm một lần thì tôi cũng dám làm vậy lần thứ hai, cô đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, cô còn dám làm tổn thương tới Nhạc Yên Nhi thì đừng trách tôi không khách khí!

Sau đó, anh kéo Nhạc Yên Nhi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK