Lúc này Dư San San mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô vừa mở choàng mắt đã thấy khuôn mặt đẹp đến ngây ngẩn kia. Bạch Kính Thần vẫn đang chăm chú hôn cô nhưng lại không hề nhắm mắt, vì thế bốn mắt chạm nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Cô ngẩn ra nhưng trong giây lát đã kịp phản ứng, hốt hoảng lùi lại phía sau, vì hành động quá mạnh nên nước văng tung tóe làm ướt cả áo sơ mi của người kia. Chiếc áo ướt nhẹp dán sát vào lồng ngực cường tráng.
– Anh… Sao anh lại ở đây?
Dư San San kinh ngạc hỏi, Bạch Kính Thần thì đã đứng thẳng dậy, động tác thản nhiên như đang trêu ngươi giống hệt một tên du côn thứ thiệt, rồi anh bất ngờ cởi khuy áo, từ trên cùng cởi xuống dần, để lộ xương quai xanh rồi tới lồng ngực rắn chắc…
Anh cười lạnh:
– Sao tôi lại không thể ở đây? Cô là người của tôi cơ mà!
– Anh…
Dư San San đang định nói như thế không đúng, dù sao anh sắp lấy vợ rồi, nếu hai người giờ lại phát sinh quan hệ thì sao còn làm người được nữa. Trong hôn lễ của anh Catherine mới là cô dâu, mà giờ họ lại ở đây phóng đãng được sao!
Nhưng vừa thốt lên lời cô đã thấy không đúng lắm, rõ ràng câu nói tức giận nhưng lại trở nên nhu nhược, thậm chí còn như đang nũng nịu là thế nào!
Đột nhiên nghĩ tới bản thân vừa uống rượu, khó trách trong phòng tắm lại có tủ rượu, khó trách anh sẽ mớm rượu cho cô như thế!
– Anh bỏ thuốc sao?
Loading…Cô kinh ngạc nhìn anh, Bạch Kính Thần không uống rượu nên vẫn tỉnh táo nhưng ánh mắt lại càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt một thứ tình cảm khác lạ. Áo sơ mi đã được cởi bỏ nhưng giờ tay anh vẫn tiếp tục tháo thắt lưng:
– Đúng thì sao?
– Anh… Anh sắp lấy vợ rồi đấy. Làm thế này anh không thấy áy náy với Catherine sao?
– Vậy cô sao lại không áy náy với tôi chứ?
Bạch Kính Thần cười lạnh, sau đó càng nhanh chóng lột sạch quần áo trên người rồi bước vào bồn tắm. Bồn tắm khách sạn không nhỏ nhưng giờ chứa thêm một người nên bỗng trở nên vô cùng chật hẹp. Dư San San giãy giụa muốn thoát ra nhưng cả người đã không có chút sức nào, chỉ vừa bò lên thành bồn đã bị người đàn ông kia kéo về. Cô chật vật nép trong ngực anh, nước văng lên khiến cô bị sặc, còn bàn tay to lớn của anh vẫn tiếp tục theo dọc xương sống chậm rãi trượt xuống…
Chỉ một lần trong phòng tắm không thể thỏa mãn tâm trạng muốn trả thù của người kia thế nên họ điên cuồng quấn lấy nhau từ phòng tắm ra đến sofa rồi lại từ sofa kéo lên giường. Dư San San đã kiệt sức, khắp người chỗ nào cũng đau nhưng dẫu có van xin thế nào cũng không thể khiến anh dừng lại. Cô là người bị bỏ thuốc nhưng lại cảm thấy Bạch Kính Thần mới càng giống kẻ đang tìm cách giải tỏa, bởi anh hung hăng đòi hỏi, không hề thương tiếc…
Càng nực cười hơn là chuyện trong căn phòng này không một ai có thể biết. Đám người bên ngoài sao có thể ngờ chú rể lại đang cùng khách quý quấn chặt lấy nhau thế này. Cô không biết bản thân làm cách nào mới có thể thản nhiên tham gia hôn lễ được nữa đây?
Bạch Kính Thần từ trên cao nhìn xuống, thấy trong lúc này mà cô vẫn còn dám phân tâm thì đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm, động tác cũng càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng khiến Dư San San ngất lịm đi…
Giống như thủy triều chặt chẽ vây lấy mình, làm bản thân không tìm được lối thoát. Rất lâu sau cô mới có thể mở mắt ra, lúc này trên chiếc giường trống rỗng đã không còn bóng dáng người đàn ông kia. Nếu không phải trong phòng vẫn còn lưu trữ mùi vị đặc thù sau khi làm chuyện đó thì chính cô cũng sẽ hoài nghi tất cả chỉ là mình nằm mơ chứ không hề có chuyện gì từng xảy ra.
Cuối cùng cô kéo lê thân thể rã rời đến phòng tắm, trên sàn vẫn còn ướt nhẹp đủ để thấy khi nãy họ đã làm kịch liệt thế nào. Chậm rãi lau mặt gương đã mờ hơi nước, thấy chính mình phản chiếu trong đó nhợt nhạt như đã bị rút hết máu tươi trong người cô cũng chỉ cười đắng chát. Đây đều là Bạch Kính Thần trả thù thôi, vậy thì cô nhận!
Dù sao mạng cũng có thể cho người ta thì chút sỉ nhục thế này nào có đáng gì.
Người phải kết hôn là anh cơ mà, sao cô lại phải thấy áy náy chứ?
Hít sâu một hơi, đem tất cả ấm ức nuốt xuống sau đó lại trở về là cô gái mạnh mẽ lúc xưa. Không thể khóc cũng không được khóc, thấy anh rời đi như thế cô phải tỏ ra vui mừng mới đúng!
Dư San San mở vòi hoa sen, muốn tẩy trừ hết những gì người đàn ông kia lưu lại, thế nhưng những dấu hôn dày đặc trên cơ thể không có cách nào xóa nhòa. Chúng như dấu vết của sự trừng phạt, lan tràn khắp cơ thể cô.
Đến khi trời tối cô định ra ngoài kiếm gì đó để ăn nhưng không ngờ ngoài cửa đã có nhân viên đứng chờ sẵn, thấy cô họ bèn tiến đến rồi hỏi:
– Cô Dư có gì cần chúng tôi phục vụ không ạ?
– Không cần đâu, tôi định ra ngoài ăn thôi.
– Cô Dư là khách tới tham dự lễ cưới nên khách sạn đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho cô, mời cô đi theo tôi.
– Đã chuẩn bị bữa tối?
– Vâng, mời cô đi bên này.
Nhân viên nhiệt tình chỉ dẫn đường đi cho cô, cứ thế cô đi hết hành lang rồi vào thang máy, không ngờ trên tầng hai của khách sạn này còn có một nhà hàng ngoài trời, phía dưới thì có cả bể bơi. Giờ này người tới dùng bữa cũng không quá nhiều, không khí cũng dễ chịu. Cô không quen hoàn cảnh ở đây nên quyết định cứ ăn tạm chút gì đó cũng được, vì thế mới ngồi xuống rồi nói:
– Cảm ơn.
Cô vừa vào bàn thì nhân viên đã nhanh chóng mang đồ ăn thức uống lên, nhưng… tại sao lại có hai phần?
Dư San San kinh ngạc gọi lại nhân viên vừa quay đi, cô hỏi:
– Sao lại có hai phần? Anh mang sai rồi phải không, tôi chỉ đi một mình thôi.
– Xin lỗi, cậu Bạch dặn tôi làm thế, tôi cũng không rõ ràng cho lắm.
Cậu Bạch…
Nhớ những cảnh tượng điên cuồng hôm nay là cô đã hiểu mình không thể ăn bữa cơm này được, vì thế lập tức đứng dậy định đi nhưng chưa kịp rời khỏi chỗ này thì Bạch Kính Thần đã nhanh chóng bước tới, vừa đi vừa kéo carvat. Động tác tùy tiện nhưng lại cao quý hơn người. Anh tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó đặt khăn ăn lên đùi rồi mới nhàn nhã lên tiếng:
– Tình nhân cũ gặp mặt thì cùng ăn một bữa cơm rồi tán gẫu chút đi.
– Tôi chẳng có gì để nói với anh hết!
Dư San San siết chặt nắm tay, từng chữ rơi vào tai Bạch Kính Thần nhưng anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ:
– Thế sao? Chuyện vừa rồi cũng không có gì để nói sao?
– Anh…
Dư San San tức nghẹn họng, cứ có cảm giác Bạch Kính Thần đã hoàn toàn thay đổi, trước đây dù có giận đến thế nào cũng sẽ không đối với cô thế này, mà có khi phải cả đời không thèm nhìn mặt cô lần nữa mới đúng, nhưng là lần này lại hoàn toàn không giống mọi khi!
Từ khi cô nhận được thiếp mời do chính anh gửi đến cũng đã cảm giác không đúng lắm. Anh như đang muốn đáp trả tất cả những thương tổn cô đã gây ra, thế nên giờ ánh mắt kia mới lạnh lùng đến mức khiến người ta phải run sợ.