Lúc này ở nhà họ Bạch, Diệp Quân Nghi cũng đang bồn chồn lo lắng.
Catherine vừa gọi đến để kể hết những lời Bạch Kính Thần nói trước khi đi, Diệp Quân Nghi thấy lời của con mình có chút kỳ lạ nên sốt hết cả ruột, bà cũng hiểu thôi miên đã mất tác dụng nên vội vã cho vệ sĩ đi bắt người.
Trên đường đến sân bay bỗng Bạch Kính Thần thấy xe mình bị hai chiếc xe ép vào giữa, cả ba chiếc xe bắt đầu rượt đuổi trên xa lộ.
– Thiếu gia theo chúng tôi về đi, đây là lệnh của phu nhân, mong cậu đừng làm chúng tôi khó xử.
Người trong xe bên kia lên tiếng trước.
Bạch Kính Thần nheo mắt, con người đen đặc như bóng đêm. Anh không trả lời, chỉ là giữ nguyên tốc độ xe, lao vút đi.
– Làm sao đây? Con đường này quá nhỏ, nếu cố tình vượt xe để chặn đầu sợ là sẽ nguy hiểm!
– Cứ bám theo, đợi đến lúc thì ra tay, nhất định phải mang được người về!
Người trên hai xe nói chuyện qua điện thoại xong cũng tăng tốc, bám sát chiếc xe đang dẫn đầu.
Họ không cản được Bạch Kính Thần nhưng anh cũng không cắt đuôi được họ.
Cuối cùng đến đoạn đường rộng hơn họ mới dám bất chấp để vây người.
Đến khi xe bị áp đến hết đường thì Bạch Kính Thần mới dừng lại.
Vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, tới trước xe của Bạch Kính Thần họ cung kính thưa:
– Thiếu gia theo chúng tôi về đi!
– Không bao giờ, nhất định tôi phải rời khỏi đây!
– Đây… là lệnh của phu nhân, chúng tôi không thể làm trái được, nếu thiếu gia vẫn không tỉnh ngộ… thì đừng trách anh em bọn tôi phải mạnh tay!
Nghe xong lời này Bạch Kính Thần híp mắt, anh cởi đai an toàn, kéo lỏng carvat rồi bước xuống xe.
Loading…Anh bẻ các đốt ngón tay răng rắc sau đó lập tức xông lên.
Không do dự, ra tay nhanh và mạnh hết sức.
Vệ sĩ cũng không nhẹ tay, vì Diệp Quân Nghi có dặn trước, dù có nửa chết nửa sống cũng phải mang được người về.
Nhưng càng đánh đám vệ sĩ lại càng kinh hãi.
Một mình Bạch Kính Thần vốn không phải đối thủ của họ, nhưng anh vẫn không hề chịu thua, cứ thế kiên trì đánh đến mười mấy phút liền.
Nếu là người khác thì đã hết sức mà ngã gục từ lâu rồi, không ngờ đến lúc này anh vẫn cố chịu được.
Trên má đã tìm bầm một mảng lớn, khóe miệng cũng không ngừng tràn ra máu tươi, bộ dáng vô cùng chật vật nhưng ánh mắt vẫn hung ác như cũ.
Vệ sĩ cũng rất thảm, nhưng vì có vài người nên trông vẫn đỡ hơn một chút.
– Thiếu gia, cậu không đánh lại chúng tôi đâu, chúng tôi cũng không thể để cậu đi được.
– Nếu thắng các anh là cách duy nhất để rời khỏi đây thì tôi vẫn phải thử một lần!
Bạch Kính Thần nhổ một ngụm nước miếng, siết chặt nắm tay nhầy nhụa máu sau đó kiên cường bước tới.
Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe lao tới, tài xe phanh két một tiếng, đuôi xe xoay một vòng rồi dừng ngay trước mặt họ.
Vệ sĩ vội bước tới mở cửa xe, Diệp Quân Nghi từ bên trong đi ra.
Thấy bộ dáng thảm hại của con trai khiến bà tức đến khó thở:
– Con điên rồi sao? Vì một con đàn bà mà không muốn sống nữa à?
– Mẫu thân, con đã đồng ý kết hôn rồi sao người còn làm như vậy?
Bạch Kính Thần lạnh lùng hỏi bà.
Anh không ngờ chính mình sau khi bị thôi miên lại làm ra những chuyện kinh khủng như thế, còn làm nhục người mình yêu ngay trước lễ cưới nữa.
Dss giờ đang ở đâu?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Diệp Quân Nghi hơi đổi, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ uy nghiêm của người bề trên.
– Chú ý thái độ của con đấy Bạch Kính Thần, ta mà mẹ con, con dám dùng thái độ như thế để nói với ta sao?
– Nếu muốn con tôn trọng người thì xin mẫu thân cũng hãy tôn trọng đứa con trai này!
Từng lời vang lên như tiếng chuông quanh quẩn trong đêm tối, đánh sâu vào lòng người.
Anh bước tới chỗ mẹ mình, đôi mắt đã vằn đầy tơ máu:
– Người có biết con đã gây ra chuyện gì, đã làm cô ấy tổn thương thế nào không?!
– Ta không quan tâm con đã làm gì hết, làm tổn thương nó thì sao chứ, chẳng lẽ chỉ mình nó mới được làm thế với con?
– Đúng thế, mạng của con cũng cho cô ấy được thì bị thương có là sao đâu?
– Con…
Diệp Quân Nghi tức điên người, tức tối quát lên:
– Người đâu, mang thiếu gia về cho tôi, mai đưa nó đến lễ tường, nhất định phải để nó kết hôn!
Vệ sĩ lao tới đè Bạch Kính Thần xuống, anh đã không còn sức để phản kháng, cũng chẳng hề phản kháng mà chỉ lạnh lùng cười rộ lên.
Tiếng cười thê lương vang lên giữa đêm khiến tóc gáy mọi người dựng cả lên.
Diệp Quân Nghi nhíu mày, trái tim cũng rung lên từng chặp, bà run rẩy hỏi:
– Con cười cái gì?
– Mẫu thân, người sai lầm rồi. Từ đầu người dùng tính mạng San San để uy hiếp nên con mới chấp nhận thỏa hiệp, nhất định sẽ kết hôn. Nhưng… rồi người còn làm ra chuyện như thế khiến con thật sự không chấp nhận nổi nữa.
– Con… con cho là ta không dám động đến con đàn bà đó thật sao?
Bà hung hăng quát lên.
Bước tới trước mặt Bạch Kính Thần, ánh mắt bà đã hiện lên sự tàn nhẫn:
– Con nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi cấm con được nhắc tới tên nó trước mặt ta. Nếu không nhất định nó không được yên đâu.
– Con không ngăn được mẫu thân, thế nên chuyện duy nhất con có thể làm là khi người đối xử với cô ấy thế nào thì con sẽ làm vậy với chính mình.
Tim Diệp Quân Nghi như ngừng đập.
– Con… con vừa nói gì? Con có gan thì lặp lại lần nữa xem!
Diệp Quân Nghi run rẩy chỉ tay vào mặt con trai mình.
Bạch Kính Thần ngước mắt lên, con ngươi đen bóng trong đêm tối lại càng sâu thẳm.
Giọng anh vang lên, từng chữ nặng nề.
– Con nói, người đối xử với cô ấy thế nào thì con cũng sẽ làm như vậy với mình!
– …
Diệp Quân Nghi tức đến không nói nên lời nữa, nước đã cũng đã rơi, cả người thì run rẩy không ngừng được. Bà vỗ ngực một lúc lâu sau mới khổ sở lên tiếng:
– Ta nuôi con nhiều năm thế mà giờ con báo đáp ta như vậy hay sao?
– Mẫu thân, con rất muốn báo đáp người thật nhiều, muốn cùng San San…
– Đừng có nhắc đến nó nữa, con xem mình bị nó hại đến mức nào rồi!
Bạch Kính Thần mím chặt môi, cuối cũng vẫn nói:
– Mẫu thân ghét bỏ San San không thể sinh con thì con cũng sẽ đi làm phẫu thuật triệt sản. Nếu người vẫn cứ ép con thì con cũng chỉ còn cách này thôi. Dù con có lấy Catherine đi chăng nữa thì nhà họ Bạch nhất định cũng tuyệt hậu.
Câu cuối cùng rõ ràng vang vọng, theo gió bay lên, lọt vào tai những người có mặt.
Diệp Quân Nghi trừng mắt, không còn biết nói gì nữa.
Bà không ngờ được con trai mình lại dám dùng cách này để uy hiếp mình.
Bạch Kính Thần tránh thoát tay vệ sĩ sau đó quỳ xuống trước mặt bà, anh nói:
– Xin mẫu thân đồng ý!
Nước mắt Diệp Quân Nghi rơi như mưa, bà khóc không thành tiếng, con trai bà, niềm kiêu ngạo của bà giờ lại trở thành thế này.
Không ngờ vì một người phụ nữ mà nó sẵn sàng quỳ xuống van xin bà.
Trái tim bà đau như dao cắt, dù có hận Dư San San hơn nữa cũng không thể làm được gì.
Bà không ngờ con mình lại yêu sâu nặng đến vậy
– Con… con nhất định phải ép ta vậy sao? Ta chỉ có một đứa con trai là con thôi đấy!