Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“hương 990: Ngoại truyện –  Anh Tức Giận Rồi

Vậy cô.. cô có thể giúp tôi một chuyện chứ? Gửi hết những tài liệu này cho Anjoye được không?

Molly van nài: Tôi sẽ nghiên cứu thuốc mới cho cô.

Ai da? Chuyện gì thế này, nghiên cứu thuốc mới là một chuyện rất vất vả đấy, trước giờ cô đâu phải là một người chăm chỉ, cho dù có cho cô tiền cô cùng không làm.

Sao lại vì không người không liên quan mà lao tâm như vậy? Cô đã thích bệnh nhân của mình, hơn nữa đó còn là một chú già đúng không?

Jennifer hỏi với giọng đây hứng thú.

Chú già gì chứ, người ta là đàn ông ba mươi sự nghiệp thành công đấy!

Cô không nhịn được đòi công bằng cho Anjoye.

Chậc chậc, cô động lòng rồi hả?

Jennifer cười nói, nhìn lên nhìn xuống cô mấy vòng, hai mắt của cô ta như có năng lực xuyên thấu, thấy rõ tất cả mọi thứ, ‘Cô chột dạ trốn tránh ánh mắt của cô ta.

Anh ta rất đẹp trai, tôi không muốn anh ta chết. Sở dĩ tôi giúp anh ta là để sau này nếu mình có gặp khó khăn thì anh ta không tiện cự tuyệt giúp đỡ tôi. Tôi chỉ nghĩ cho tương lai của mình thôi.

Tương lai của mình thôi, Ö, không biết Hunt mà nghe thấy thế thì có buồn không.

Cô ta nói với vẻ sâu xa.

Cô có ý gì, chuyện nảy có quan hệ gì với Hunt?

Molly chớp đôi mắt to, nhìn Jennifer với vẻ vô tội.

Jennifer nhìn cô với vẻ tiếc hận, bất đắc dĩ.

Cô thế này không sợ thầy của mình. Cô ta vừa nói xong, Molly đã vội vàng xua tay như thể vô cùng kinh hãi. Cô trả lời với giọng đầy bất đắc dĩ

Anh ấy là thầy của tôi, nuôi nấng tôi từ nhỏ tới lớn, sao cô có thể nói chúng tôi như thế được? Cô đừng hiểu lâm, giữa chúng tôi không có gì cả!

Mấy lời này không biết cô đã nói bao nhiêu năm rồi, cô không phiền nhưng tôi đã ‘chán ngấy rồi. Lần sau cô hãy hỏi thẳng Hunt ấy, hỏi anh ấy xem rốt cuộc anh ấy thầy của cô sẽ cho cô một đáp án hợp lý!

Sao thế được? Cô không thấy hỏi như thế rất lạ sao?

Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục mơ hồ, làm lỡ dở Hunt thôi. Nếu như cô không cần tt} “ó thể giới thiệu cho tôi, tôi cần. Như thế tii tay trái tôi có một bác sĩ quyền uy, tay phải một chuyên gia điều chế thuốc, xưởng điều chế thuốc của tôi thế là đây đủ, nói không chừng còn có thể tự mở bệnh viện riêng đấy!

Đừng nắm mơ giữa ban ngày nữa, cô không phải tuýp người của anh ấy đâu.

Đúng, so với cô thì tính cách của tôi đúng là không hợp thật.

Không phải so với tôi! Tôi đã từng mở ngăn kéo của Hunt mấy lần, bên trong có một bài báo được dán kín ảnh của một cô gái, cô ấy vô cùng dịu dàng, tuy chỉ là ảnh đen trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ấy rất đẹp. Đó chắc là người mà anh ấy thích.

Vậy mấy năm nay anh ta có từng nói gì về chuyện này không?

Không, – Thế là không được rồi, cô đừng chỉ lo chuyện của mình, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến thầy của mình một chút chứt Tôi sẽ giúp cô truyền tin tức đi, nhớ chừa chỗ tốt cho tôi đấy, tôi không tặng không cho cô đâu. Đi trước đây, bye bye!

Jennifer thơm lên má cô rồi vui vẻ xoay người đi về.

Molly thấy rất bất đắc dĩ, cô ngồi trên ghế xử lý hết bánh gato và cafe.

Bánh gato ngọt ngấy và cafe đẳng chát trộn lẫn với nhau thành một mùi vị rất kỳ lạ, nó quẩn quanh đầu lưỡi mãi không tản đi, cô co không biết giờ lòng mình ngọt ngào hay ¿ng chát nữa, Sau khi ăn xong, cô thở dài một hơi rồi nhấc chân rời đi, tuy nhiên lại bị phục vụ cản lại vì chưa trả tiền.

Đầu cô nổ tung, đột nhiên nghẹn lời.

Jennifer không có tiền mà cũng mặt dày đòi gọi đồ ăn cho cô à! Mà cô cồn gọi nhiều như thế nữa, đúng là tự hại mình mà!

Cô ta kiểm được bao nhiêu tiền mà còn tiếc số tiên nhỏ này, keo kiệt chết đi được!

Mà mẫu chốt là cô không mang tiền theo.

Molly cười gượng nói: Cho tôi thêm một phần bánh mousse nữa, lát nữa tôi mới đi.

Nói xong cô quay lại chỗ ngồi rồi lập tức ‘gọi điện cho Jennifer nhưng không ai nghe máy. Cuối cùng cô chỉ đành gọi điện cầu cứu Hunt.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô bất đắc dĩ nói: Hunt, anh có thể xuống quán cafe Blue dưới bệnh viện không, em quên mang ví tiền rồi.

Đợi anh.

Hunt nhanh chóng chạy tới, thấy trên bàn có hai bộ dụng cụ ăn liền hỏi: <- Lúc nãy đói nên muốn xuống đây mua ít điểm tâm, không ngờ lại gắp người nhà bệnh nhân nên ngồi xuống nói chuyện một lúc. Em giành thanh toán nhưng lại phát hiện ra mình không mang ví, thế nên chỉ có thể tìm anh!

Giọng điệu của cô không được tự nhiên, dù sao nói dối thì ít nhiều cũng có thấy chột dạ.

Molly nhìn Hunt bằng ánh mắt yếu ớt, không biết anh ấy có tin không nữa.

Anh xoay người hỏi phục vụ hết bao nhiều tiền rồi lập tức thanh toán luôn.

Molly ngoan ngoãn lếo đếo theo sau anh về bệnh viện với tâm trạng vô cùng áy náy.

Cô có thể nói dối bất cứ ai nhưng với Hunt, cô cảm thấy rất mất tự nhiên.

Thấy anh trầm mặc cô liền biết mình lộ tẩy r Cuối cùng cô chỉ đành khai thật: Hunt… em gặp Jennifer.

Ừm, rồi sao nữa.

Anh không hề quay đầu nhìn cô mà chỉ hờ hững nói.

Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh cô liền biết đây là dấu hiệu trước khi anh nổi giận nên lập tức trả lời thành thật.

Chuyện bán thuốc mới.

Em không thiếu tiền, tại sao lại phải bán thuốc? Có phải em quan tâm đến chuyện của Hắc Ảnh không?

Hunt nhíu mày, xoay người lại, cất giọng đây nghiêm túc.

Molly rụt cổ lại không dám đáp lời.

Em càng ngày càng xẵng bậy, em có biết Hắc Ảnh là hạng người gì không? Hắn ta là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, em có biết nếu như đế hắn hay chuyện em đang đi tìm tim để cứu Anjoye thì em sẽ gặp rắc rồi gì không?

Anh biết Hắc Ảnh à? Trước đây hẳn có từng tìm anh không?

Cô ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng.

Sắc mặt của Hunt đột nhiên vô cùng khó.

Anh nhíu chặt mày, mím môi không nói lời nào, nhưng vẫn nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.

Molly hít sâu một hơi, nói: Lần trước sau khi biết chợ đen có nguồn.

tim phù hợp thì anh liền biết đó là Hắc Ảnh, biết quan hệ giữa hắn ta và Anjoye đúng không? Tại sao anh không nói cho Anjoye biết? Anjoye không thể tìm được tim theo.

đường bình thường, nếu như muốn sống thì chỉ cỏ thể đến chợ đen, tại sao anh không ngắn cản, hay… nói trước một tiếng?

Bây giờ cô mới nghĩ đến những chuyện.

rác rối đó, tại sao Hunt biết mà không nói?

Nếu như Hắc Ảnh biết người cần tim là Anjoye thì chắc chẩn hẳn ta sẽ dùng chuyện này để làm tổn thương anh.

Tại sao Hunt phải làm như vậy.

Anh tự có cái lý của mình, em không cần bận tâm.

Hunt lạnh giọng nói, đây là lần đâu tiên anh lạnh lùng với cô như thế, thậm chí còn bỏ đi mà không nhìn cô lấy một cái.

Lần đầu tiên anh vứt cô lại.

Gương mặt của Molly tái nhợt, cô siết chặt tay, cơn đau trong tim bùng lên.

Tại sao cô vẫn không khống chế được mà quan tâm đến Anjoye, cho dù anh ta xảy ra chuyện thì cũng có liên quan gì đến cô đâu?

Hunt mới là người ở bên cô bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô còn không tín anh ư?

Cô đang nghỉ ngờ anh có mục đích đen tối ư?

Sao cô có thể như vậy?

Molly ảo não tự đánh vào đầu mình, nhanh chóng đuổi theo Hunt, theo sát sau tưng anh.

Hình như Hunt thật sự tức giận rồi, anh không hề quay đầu lại mà bước đi rất nhanh, cô không thể theo kịp.

Hình như Hunt thật sự tức giận rồi, anh không hề quay đầu lại mà bước đi rất nhanh, cô không thể theo kịp.

Đến khi anh qua đường, cô bị đèn đỏ chặn lại, đứng ở bên đường đối diện.

– Hunt, đợi em với!

Cô không nhịn được mà hét lên.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái.

Cái nhìn này vô cùng khó hiểu, tựa như là xuyên qua cô để nhìn một người khác vậy.

Cô chăm chú dõi theo Hunt, trơ mắt nhìn anh xoay người bỏ đi, bước chân nhanh nhẹn… không dừng lại một giây nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK