Bạch Kính Thần không nói đó là ai nhưng Dư San San đã đoán được.
Cô thấp giọng nói:
– Em muốn gặp anh ta.
Bạch Nhược Mai mất tích nhưng ít ra Lâm Đông Lục còn ở trong bệnh viện.
– Không gặp được, bệnh viện được canh gác rất chặt chẽ, người của anh và anh cả đều không thể vào được.
– Nếu như anh ấy có lương tri thì sẽ gặp em thôi, em muốn hỏi cho rõ. Bạch Kính Thần, anh đưa em đi được không? Nếu không hỏi rõ, em không cam tâm!
Dư San San đau khổ nói.
Nghe thế, Bạch Kính Thần nhíu mày, tuy khó xử nhưng anh không thể chống lại đôi mắt khát vọng của Dư San San, chỉ đành thở dài:
– Được rồi, anh đưa em đi.
Xe mau chóng dừng trước bệnh viện, không hề nghi ngờ, họ bị ngăn lại. Ngay vào lúc Dư San San đau lòng muốn chết thì có một người đi ra, đây là thư ký của Lâm Đông Lục.
Thư ký nói:
– Cô Dư, anh Lâm muốn gặp riêng cô.
Anh nhấn mạnh chữ “gặp riêng”.
Bạch Kính Thần lạnh mặt, anh kéo Dư San San ra sau mình rồi lạnh lùng hỏi:
– Anh ta muốn làm gì?
– Anh ấy sẽ không làm tổn thương cô Dư, cô ấy bình an vào đây thì cũng sẽ bình ra bước ra, anh Bạch không phải lo lắng.
– À, đừng tưởng tôi không biết nhưng việc tốt mà anh ta đã làm!
Bạch Kính Thần siết chặt nắm đấm, anh thẳng lưng, hơi thở lạnh lùng lan tỏa.
Loading…Anh đang định nổi nóng nhưng chẳng ngờ Dư San San lại khẽ kéo tay anh lại.
– Em tin anh ấy, em muốn vào xem sao, có những việc phải đối mặt để hỏi cho rõ.
– Không được! Để em một mình vào đó anh không yên tâm nổi!
– Lần này em tin anh ấy, em tin là anh ấy sẽ không hại em.
Dư San San kiên định nói.
Bạch Kính Thần nhíu mày, anh vẫn rất lo lắng.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thỏa hiệp trước sự kiên trì của Dư San San. Bạch Kính Thần đành chờ ngoài cửa.
Thư ký dẫn Dư San San tới phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất. Tới trước cửa, thư ký dừng bước:
– Anh Lâm đang ở trong này.
Cô ngơ ngác cầm tay nắm cửa, cô đứng rất lâu trước cửa rồi mới có can đảm bước vào.
Lâm Đông Lục ngồi trên giường, anh đang xem tin tức về chuyện của Dư San San, chuyện này đã ảnh hưởng tới cả một vài vụ án cưỡng hiếp khác, các nạn nhân đều là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nhưng vì xấu hổ nên không dám báo cảnh sát.
Dư San San nhìn chằm chằm vào TV, giờ mới hiểu năm xưa không chỉ có cô là người bị hại.
Lâm Đông Lục tắt TV, khẽ nói:
– Cô đến rồi.
– Anh biết tại sao tôi đến mà.
Dư San San không nhìn nữa, cô lau nước mắt rồi chăm chú nhìn anh.
Cô không tin Lâm Đông Lục tham gia vào tất cả những chuyện này.
– San San, tôi muốn xin lỗi vì tôi biết người kia là ai, nhưng tôi lại chọn bảo vệ người đó.
Anh cười khổ, nụ cười trên gương mặt tái nhợt có vẻ cô đơn.
– Người đó…
Dư San San nhíu mày, cô hỏi:
– Ai, người anh muốn bảo vệ là ai? Bạch Nhược Mai phải không?
Lâm Đông Lục né tránh:
– Xin lỗi.
Trừ hai chữ này, anh không biết mình có thể nói gì được nữa.
Dư San San mím môi, cô nhìn anh chằm chằm:
– Cho nên anh gọi tôi tới là để xin lỗi à? Xin lỗi vì anh biết có người làm tổn thương tôi nhưng lại không thể ngăn cản, biết người kia là ai nhưng không thể nói ra? Vì anh không muốn cô ấy bị tổn thương nên trơ mắt nhìn tôi bị hại sao?
Lâm Đông Lục như ngạt thở, thật ra anh đã cố gắng ngăn cản nhưng không kịp.
Suy cho cùng, người sai vẫn là anh. Anh gật đầu nói:
– Phải, đúng là như thế, tôi biết bây giờ chắc chắn cô rất hận tôi, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời.
Dư San San đang định mỉa mai nhưng cô lập tức nhận ra vấn đề.
Mọi người.
Ngoại trừ mình, chẳng lẽ còn có người khác bị tổn thương sao?
– Anh có ý gì? Ngoài tôi ra thì cô ta còn muốn làm tổn thương đến ai nữa?
– Tôi…
Lâm Đông Lục chần chừ nhưng không đáp, chỉ cần nói ra tên Nhạc Yên Nhi thôi thì chắc chắn Bạch Nhược Mai sẽ bại lộ.
Không thể được.
Anh nhíu mày, mím chặt môi rồi nói:
– Ba ngày nữa tôi sẽ cho cô kết quả có thể khiến cô hài lòng.
– Có phải ba ngày sau mọi việc sẽ kết thúc không?
– Phải, mọi việc sẽ kết thúc.
Lâm Đông Lục nói.
Dư San San thấy Lâm Đông Lục có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt anh vốn tái nhợt vì bị thương, quầng mắt thâm lại, xem ra mấy đêm rồi không ngủ ngon.
Anh ta cũng đang khó xử.
Thật ra cô có thể cảm nhận được Lâm Đông Lục không muốn làm tổn thương tới mình, chắc chắn anh đã cố gắng nhưng lại thất bại, dù sao đó cũng là vợ anh, là mẹ của con anh.
Bây giờ cô không tìm được Bạch Nhược Mai nhưng chắc chắn Lâm Đông Lục có thể.
Anh đã nói ba ngày nữa sẽ đưa ra câu trả lời, như vậy chắc chắn ba ngày nữa mọi chuyện sẽ có một kết thúc mỹ mãn.
– Ba ngày sau tôi sẽ được gặp hung thủ chứ?
– Được.
Anh đau khổ nói.
– Chỉ ba ngày thôi. Ba ngày sau, tôi sẽ cho cô kết quả. Cũng xin cô cho tôi ba ngày để tôi làm một việc, được chứ? San San, coi như tôi cầu xin cô, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi.
Dư San San nhìn Lâm Đông Lục, anh luôn ôn tồn và hăng hái, chẳng ngờ lại có lúc tiều tụy thế này.
– Cô ta biết anh yêu cô ta như thế chứ? Biết những việc anh làm vì cô ta chứ?
– Cô ấy không tin tôi yêu cô ấy, cô ấy vẫn luôn cho rằng tôi yêu Yên Nhi tha thiết và áy náy với cô ấy mà thôi.
Lâm Đông Lục ngửa đầu hít sâu, anh cảm thấy tim mình đau thắt.
Bây giờ anh đã nếm trải đau đớn rồi, không phải vì Nhạc Yên Nhi mà là vì Bạch Nhược Mai.
Dư San San nghe vậy thì cảm thấy mọi chuyện mình trải qua cũng không quá đáng sợ, bởi lẽ còn có Bạch Kính Thần yêu mình sâu đậm.
Nhưng Lâm Đông Lục thì sao?
Bạch Nhược Mai không tin anh ta!
Cũng chỉ là do không tin tưởng nên mới xảy ra chuyện thế này.
– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh, tôi cũng hiểu nếu để họ biết thì họ sẽ không buông tha cho Bạch Nhược Mai. Tôi cũng tin anh sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.
– Cảm ơn cô đã thông cảm, cô ra ngoài đi, tôi hơi mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.
Anh nói, có thể nghe ra anh rất mệt mỏi.
Dư San San gật đầu, cô không nói gì thêm mà ra ngoài luôn.
Xuống lầu, Bạch Kính Thần vừa thấy cô đã lập tức lao tới ôm chặt cô vào lòng, anh ngắm cô một lượt để đảm bảo cô không sao rồi mới thở phào.
– Hai người nói gì vậy? Anh ta có bắt nạt em không? Có đe dọa em không?
Anh hỏi một lúc ba câu rồi lo lắng nhìn cô.
Dư San San nhìn Bạch Kính Thần, vẻ lo lắng kia, sự bất an kia đều là vì cô.
Trái tim cô run lên.