– Vậy ai là người mỗi đêm đều đau lòng phải trốn trong chăn khóc?
Giọng trầm vang lên như cây đao cắt vào nội tâm căng thẳng của Nhạc Yên Nhi.
Phòng cô có camera, hắn luôn biết cô làm gì mỗi ngày. Hai tháng này, một ngày dài như một năm, khóc đến lúc ngủ rồi lại tỉnh giấc từ ác mộng, đêm nào cũng thế, vậy mà đến sáng, cô còn phải ra vẻ không làm sao.
Sao hắn có thể hời hợt nói ra những câu này mà không xem đó là tại ai?
– Vậy nên anh cứ cách màn hình nhìn em khóc?
Cô ngửa mặt lên, trong mắt đã ngập nước, cô nhìn hắn chằm chằm vì biết chắc hắn cũng đang nhìn mình.
Không khí trở nên yên lặng.
Phòng kho nhỏ hẹp ngập tràn cảm giác kỳ dị.
Nhạc Yên Nhi biết hắn không trả lời được, hắn đã hứa với người khác, đã tra tấn cô hai tháng, có đôi khi trái tim của hắn quá cứng rắn.
– Thôi, bây giờ nói gì cũng là vô nghĩa, anh có thể thực hiện lời hứa của mình nhưng đừng xem em như vật hy sinh của anh. Anh không nói gì mà đã đi, ai cũng nói anh chết rồi, em cũng tự làm tê liệt bản thân bằng cách đó, dù gì cũng còn hơn anh không chào mà đi. Ôi, anh nhìn em… Bây giờ nói chuyện này làm gì? Thôi, qua rồi.
– Anh cũng biết anh phạm vào sai lầm không thể tha thứ được nên anh đang bù đắp, dù cực kỳ ít ỏi nhưng anh sẽ kiên trì.
– Trái tim tan vỡ thì còn chữa trị được không?
– Nếu trái tim em tan vỡ thì dùng của anh để bọc lại là được.
Hắn khẽ nói, giọng nói vang lên trong bóng tối như đang nói lời thề.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mệt mỏi, cô luôn mắc kẹt trong vấn đề này, hệt như sa vào một mê cung, chạy thế nào cũng không thoát được.
Cô không nói gì nữa.
– Mệt thì dừng lại đi, đừng cãi vã nữa.
Cô khe khẽ lên tiếng, giọng nhỏ như tiếng kim rơi xuống đất.
Lần này, Nhạc Yên Nhi không né tránh lồng ngực hắn nữa, cô bối rối tựa vào lòng hắn.
Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở của cô trở nên đều hơn.
Trong bóng tối, Dạ Đình Sâm bây giờ mới dám khẽ đặt tay mình lên mặt Nhạc Yên Nhi, thấy nước mắt của cô đã rơi ướt mặt.
Hắn dịu dàng lau sạch, khẽ vuốt tóc cô rồi nói:
– Có vẻ như anh quá bảo thủ, dù có khiến Mạnh Y Bạch phải thua thiệt nhưng anh cũng phải cho em một lời giải thích mới đúng, không nên để em lo lắng lâu như vậy. Dù anh là người coi trọng lời hứa nhưng anh quan tâm em hơn, đúng là não anh không đủ dùng rồi, thiếu Trần Lạc và Nghiêm lão, hình như anh chẳng biết nói chuyện với em thế nào, vậy nên đành lựa chọn im lặng, không nói nhiều rồi lại làm em giận.
Đấy, lần này anh lại nói sai. Đã sai anh sẽ không phủ nhận, anh sẽ từ từ đền bù, cho tới tận khi em hồi tâm chuyển ý. Thật ra em không biết rằng bây giờ thì cãi nhau với em cũng là hạnh phúc, vì anh còn sống, còn có thể ở bên cạnh em, chỉ thế thôi là anh đã hài lòng rồi.
Dạ Đình Sâm khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu Nhạc Yên Nhi, hắn không dám thở mạnh vì sợ đánh vỡ phút bình an hiếm có này.
Sáng hôm sau.
Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy, toàn thân đau buốt. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy căn phòng quen thuộc thì rất kinh ngạc, chẳng biết tối qua mình đã quay về vào lúc nào.
Cô ngồi dậy, thấy đầu giường có một bó tường vi trắng, hoa vừa độ nở, mùi thơm nồng, vô cùng đẹp.
Dạ Đình Sâm tặng à?
Cô vội đứng lên, bà chủ cũng vừa đặt bữa sáng lên bàn, thấy cô thì cười hì hì:
– Biết ngay là giờ này em sẽ tỉnh, ăn sáng đi, còn đang nóng.
– Chị Dương, em về bằng cách nào thế? Dạ Đình Sâm đâu?
– Hơn năm giờ sáng cậu ấy đưa em về rồi lại đi. Vậy mà nửa giờ sau cậu ấy quay lại, mang theo một bó tường vi trắng, mua cho em mì hoành thánh, bảo chị đưa cho em ăn. Cậu ấy quả là cẩn thận, lúc bế em về còn khoác áo của mình cho em. Tối qua ngại quá, cả con đường bị cúp điện đến tận sáng, hẳn là làm em sợ rồi.
– Anh ấy đi lúc nào ạ?
– Nửa tiếng trước.
Nhạc Yên Nhi nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là chín rưỡi, hẳn là chín giờ hắn đi, cũng vừa với thời gian trước đây.
Người đi rồi, cô cũng không hỏi gì thêm, càng hỏi sẽ thấy lòng càng rối.
Cô đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, bữa sáng nay là mì hoành thánh.
Hôm qua, Thành Diệu mang hoành thánh cho cô, chẳng ngờ tên nhỏ mọn kia vẫn nhớ kỹ.
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy đây là lần ăn hoành thánh ngon nhất từ trước tới giờ.
Sau khi ăn xong, cô muốn tới tiệm nhưng bị chị Dương cảm lại:
– Cậu Dạ dặn là tối qua em ngủ trên đất một buổi, có thể sẽ cảm lạnh nên bảo em cứ ở nhà nghỉ, tối nay cậu ấy quay lại thăm em.
– Chị Dương, chị ở phe em hay phe anh ấy thế?
– Tất nhiên là ở phe em rồi, nhưng cậu ấy nói đúng mà.
Chị Dương cười.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn sang rồi đành ngoan ngoãn về phòng, nhưng cô thực sự không ngồi yên nổi nên vẫn tới tiệm.
Trong tiệm, anh Dương đang trông hàng.
Cô tới lấy đồ, bản phác họa Dạ Đình Sâm còn ở đó.
Mang nó về nhà, cô lên màu, bức tranh trông sống động hơn hẳn, sau khi cẩn thận chỉnh sửa một chút, bộ dáng ngủ say của Dạ Đình Sâm đã bày ra trên giấy.
Nhạc Yên Nhi gấp vở lại rồi đặt trong vali, đây là bảo bối của cô, sẽ mang theo về thành phố A.
Buổi tối, cô tới tiệm. Thực ra nếu Dạ Đình Sâm tới thăm cô thì có thể đến nhà nhưng cô thích không khí bận rộn ở tiệm hơn, chỉ có lúc đó, cô mới có cảm giác hắn là người bình thường.
Chỉ có điều hắn đẹp trai hơn bình thường, tính sổ nhanh hơn, đàn ông hơn bình thường một chút thôi.
Hắn làm thu ngân, cô bán hàng, có cảm giác vợ chồng đồng tâm.
Nhạc Yên Nhi thích cảm giác đó, cô thấy cuộc sống mà mình ước mơ cuối cùng đã thành hiện thực.
Chín giờ tối, học sinh tan học, cô bắt đầu chuẩn bị hàng hóa.
Học sinh tới nhưng Dạ Đình Sâm thì không.
Hắn luôn là người đúng giờ.
Đám học sinh cấp ba bắt đầu líu ríu hỏi:
– Anh đẹp trai đâu ạ?
– Chị xinh đẹp ơi, chồng đẹp trai của chị đâu? Không phải ngày nào anh ấy cũng đến à?
– Có phải xảy ra tai nạn không?
– Hay đột nhiên gặp zombie?
– Này em gái, có phải xem phim nhiều quá rồi không?
– Vậy là tai nạn rồi!
Bọn họ mồm năm miệng mười khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất an.
Lúc này, có người đang lên weibo rồi hét lên:
– Đường cao tốc từ thành phố A tới Lạc Thành có tai nạn liên hoàn, tình hình đang rất nghiêm trọng, mới nửa tiếng trước thôi.
Từ thành phố A tới Lạc Thành.
Là đường Dạ Đình Sâm đi?
Nửa giờ trước, đó chính là lúc hắn đang trên đường.
Tên khốn này, về thành phố A làm gì, nếu dỗ mình thì ngày đêm ở đây cùng mình không hơn sao?
Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, vội vàng gọi cho hắn.