Nghe vậy, Lâm Đông Lục như bị nhận đả kích nặng nề, anh ta run rẩy.
Lời này của Nhạc Yên Nhi như gai sắc, như sấm sét khắc sâu, vang vọng trong lòng anh ta.
Lần đầu tiên, anh ta nhìn thẳng vào sự thật rằng Nhạc Yên Nhi có lẽ đã không còn yêu mình nữa.
Cho đến bây giờ, anh ta luôn cảm thấy vì mình mất trí nhớ nên khiến cô đau lòng, trong cơn tức giận cô mới đồng ý lấy Dạ Đình Sâm, với mục đích chọc tức mình mà thôi.
Đó là toàn bộ niềm tin của Lâm Đông Lục, chỉ có giữ vững niềm tin này, anh mới thấy mối quan hệ giữa mình và Nhạc Yên Nhi còn có cơ hội.
Nhưng giờ phút này, niềm tin sụp đổ.
Nếu cô đã không còn yêu mình, vậy mình cố gắng có ý nghĩa gì đâu? Kể cả người trên khắp thế giới đều đồng ý việc họ ở bên nhau, nhưng Nhạc Yên Nhi liệu có đồng ý không?
Nội tâm Lâm Đông Lục cuộn trào, đôi môi tái nhợt mấp máy nhưng không nói nổi thành lời.
Anh ta nheo mắt lại, nhìn về phía Dạ Đình Sâm đang bị bắt gần đó.
Lúc này anh ta hy vọng người đàn ông kia hoàn toàn biến mất biết bao.
Lâm Đông Lục bỗng có một ý nghĩ điên cuồng, nó che lấp tất cả lý trí, anh ta buông Nhạc Yên Nhi ra, đi thẳng về phía hai người kia.
Bệnh nhân thấy một người đàn ông cao to bước tới gần thì cuống lên, luôn miệng nói:
– Cút! Mày cút ra xa cho tao! Nếu mày dám đến gần một bước nữa, tao sẽ lấy mạng nó!
– Ông cứ thử xem.
Lâm Đông Lục lạnh lùng nói.
Bệnh nhân tức giận, gã hận nhất việc bị người khác xem thường:
– Mày nghĩ là ông không dám à?
Vì giận dữ, tay gã run lên, trái tim của tất cả mọi người ở đây cũng thế.
Người bị bắt không phải người thường, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện trong bệnh viện này, vậy thì bệnh viện cũng đừng nghĩ đến chuyện hoạt động tiếp nữa!
Nhạc Yên Nhi bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cô nhào tới ôm tay Lâm Đông Lục, ngăn lại bước chân anh ta, cầu khẩn:
– Lâm Đông Lục, anh đừng kích thích ông ta nữa! Tiên sinh, ông đừng làm tổn thương anh ấy được không, cầu xin ông đừng làm vậy, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.
Dáng vẻ khóc lóc cầu xin của Nhạc Yên Nhi dường như đã khiến bệnh nhân bị kích động, gã hỏi Dạ Đình Sâm:
– Vợ mày à?
Dạ Đình Sâm khẽ đáp:
– Phải.
– Ôi, những kẻ giàu có này không chỉ có vật chất, muốn gì có đó, lại còn có vợ tốt thế nữa! Tao thì sao, cái gì cũng cho vợ hết, thế mà cô ta còn chê tao không có tiền đồ, lấy tiền của tao theo kẻ lắm tiền!
Lâm Đông Lục nghe vậy thì cười khinh bỉ:
– Ông cũng biết mình không có tiền đồ cơ đấy, bây giờ ông đang phạm tội đấy, vợ ông không chỉ là vợ bệnh nhân tâm thần mà còn là vợ của tội phạm giết người. Nếu tôi mà là vợ ông thì tôi cũng không ở với ông, tôi tìm người giàu có sống cho sướng rồi.
– Mày! Mày câm mồm cho ông! Mày biết cái thá gì? Tao yêu nó như thế, nuôi nó, kiếm tiền cho nó đi học, kết quả nó lại chạy theo giai! Loại đàn bà khốn nạn đó nên chết đi, cũng như kẻ giàu có chúng mày cũng nên chết hết đi! Con điếm kia đâu, gọi nó đến để tao đâm chết nó!
– Lý Phú Quý, năm nay ba mươi tám tuổi, đã từng là công nhân xây dựng, một năm trước bị thương ở công trường mới không thể làm việc nặng nữa, vậy nên chỉ có thể ở nhà chờ việc. Vợ ngoại tình, đồng thời mang theo tất cả tiền bồi thường bỏ đi nên tâm lý bị ảnh hưởng lớn, đồng thời xuất hiện triệu chứng vọng tưởng và tâm thần phân liệt.
Việc Lâm Đông Lục có thể nói rõ ra tư liệu của người đàn ông này khiến mọi người đều bất ngờ.
Lý Phú Quý nghe vậy thì vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, gã giơ dao lên chỉ về phía Lâm Đông Lục.
– Mày dám điều tra tao?
Trong nháy mắt con dao rời xa, Dạ Đình Sâm cũng có hành động.
Hắn dứt khoát nâng cùi chỏ lên, dùng nơi cứng rắn nhất của con người để đập vào cằm Lý Phú Quý. Gã bị đau, lùi về sau mấy bước.
Trình độ chiến đấu và sanda của Dạ Đình Sâm có thể nói là chuyên nghiệp, trước đó hắn vẫn luôn án binh bất động là để chờ thời cơ mà thôi, bây giờ một đòn chuẩn xác đã khiến Lý Phú Quý cảm thấy cằm mình bị đánh nát.
Nhưng lúc con người tức giận thì tiềm lực của họ sẽ là vô hạn, khi nãy Lâm Đông Lục đã chọc cho gã nổi điên, bây giờ Lý Phú Quý chỉ còn sát ý, gã rít lên, giơ dao chém về phía trước.
Dạ Đình Sâm đứng gần gã nhất, trong giây lát hắn không thể tránh kịp mà chỉ có thể đỡ đòn từ chính diện, võ công của hắn rất lợi hại, hắn vung một đấm khiến Lý Phú Quý hộc máu, thế nhưng gã vẫn tiếp tục đấu đá như một người còn khỏe mạnh.
Dù sao gã có dao, kể cả Dạ Đình Sâm có đánh mạnh thế nào đi nữa, tay và dao của gã cứ như đã dính vào nhau, làm thế nào cũng không rời ra.
Dạ Đình Sâm nện hai quyền lên người Lý Phú Quý, người thường hẳn đã đau đớn lăn lộn nhưng gã lại chỉ nhíu mày, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm giác đau đớn.
Cơ bắp trên người Lý Phú Quý không phải thứ cơ bắp hình thức có được nhờ tập trong phòng gym và ăn uống theo khẩu phần mà là dầm mưa dãi nắng công trường luyện thành.
Dạ Đình Sâm đúng là không làm gì được gã.
Hắn híp mắt lạnh lùng, giật carvat xuống, đôi mắt phượng nhìn lướt qua đám người rồi chiếu thẳng vào Lâm Đông Lục.
Cuộc trò chuyện của đàn ông đôi khi chỉ bằng một ánh mắt.
Đưa Nhạc Yên Nhi đi!
Nơi này quá nguy hiểm, dù sao đi nữa cũng không thể để cô ấy tiếp tục ở lại đây.
Yêu cầu này quá đúng với hy vọng của Lâm Đông Lục, anh ta chọc giận Lý Phú Quý cũng là vì thế, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì từ nay về sau sẽ không ai tranh giành Nhạc Yên Nhi với anh ta nữa.
Thấy Lâm Đông Lục hiểu ý mình, Dạ Đình Sâm mới quay lai nhìn Lý Phú Quý bằng ánh mắt lạnh buốt.
Hắn muốn xem gã điên này có năng lực gì.
Dù có chứng vọng tưởng nhưng Lý Phú Quý không ngu, gã vẫn có thể suy nghĩ bình thường, trải qua mấy lần tranh chấp, gã đã nhận ra Nhạc Yên Nhi mới là đối tượng để hai tên đàn ông này tranh đấu và bảo vệ.
Gã cười ha hả, rất điên cuồng:
– Đã quan tam vợ như thế thì tao giết vợ mày trước đi, để mày biết đau lòng là thế nào!
Dứt lời, gã không thèm nhìn Dạ Đình Sâm mà đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.
Gã muốn vượt qua Dạ Đình Sâm để tổn thương Nhạc Yên Nhi.
Ý nghĩ này khiến hắn nổi giận.
– Mày muốn chết rồi!
Tốc độ lao về phía trước của Lý Phú Quý không hề giảm nhưng tốc độ của Dạ Đình Sâm còn hơn một bậc, nhanh như gió, hắn đã vượt lên trước mặt Lý Phú Quý, một đấm như sấm sét giáng xuống, như đao xé gió nện vào mặt gã khiến gã run lên, thân thể cũng lảo đảo về một bên.
Lý Phú Quý bị đánh choáng váng, gã ngã lăn ra, một lát sau mới phân rõ đông tây nam bắc.
Gã phun ra một búng máu, một chiếc răng cũng gãy.
– Mẹ mày, tao sẽ giết hết đám nhà giàu chúng mày!