Người nhà họ Dạ không thích khách sáo, gọi điện có gì thì nói luôn chứ không dài dòng văn tự, giữa hai cha con anh ta cũng vậy.
Nhưng Nhạc Yên Nhi thì không thế.
Cô suốt ngày cằn nhằn, dặn cái này dặn cái kia, khiến anh ta có cảm giác được người khác chăm sóc nhớ nhung, khiến anh ta cảm thấy mình… cũng là một con người chứ không phải là một người máy.
Anh ta nghĩ, chắc đây chính là lý do mà anh cả yêu cô.
Anh ta cũng muốn được sống như thế.
– Nhạc Yên Nhi, nếu em chết đi thì chị có đau lòng không?
– Cái gì cơ?
Đột nhiên nghe thấy lời này, cơ thể Nhạc Yên Nhi run lên.
– Sao… sao cậu lại hỏi như thế, có phải là xảy ra chuyện gì không?
– Không, em chỉ nói đùa thôi, xảy ra chuyện gì được chứ?
Anjoye cười ha ha, chuyển sang chuyện khác, cũng không đợi cô trả lời nữa.
Cô… chắc là sẽ đau lòng nhỉ, cô rất lương thiện, mình lại là em chồng của cô nên nhất định cô sẽ xót thương cho mình.
Cảm giác người ta đau lòng vì mình thật là tốt.
Nhạc Yên Nhi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói rõ được.
Đây là lần đầu tiên cô nghĩ tới vấn đề ấy.
Nếu như Anjoye chết rồi cô có đau lòng không?
Loading…Đáp án đương nhiên là có, cô vẫn còn nhớ năm xưa khi nghe thấy tin Anjoye chết, cô ngơ ngẩn cả người. Khi tham gia tang lễ cô chỉ hận không thể liều mạng với William.
Bây giờ anh ta nhắc tới chuyện đó lại khiến cô có ảo giác sinh mạng thật sự rất mong manh.
Đứa bé trong bụng cô chính là một ví dụ điển hình.
Nếu như anh ta đã mở miệng hỏi thì cô sẽ nghiêm túc trả lời.
Cô im lặng hồi lâu, suy nghĩ cẩn thận, mà Anjoye cũng trầm mặc, vô hình trung có một bầu không khí quái dị bao quanh hai người.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
– Tôi không muốn biết sau khi cậu chết đi tôi có đau lòng hay không, tôi chỉ biết, mình không muốn cậu chết, không muốn cậu có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn xảy ra chuyện đó. Nếu cậu sống tôi sẽ thấy vui vẻ, tôi nghĩ cậu cũng có cảm giác như thế. Thực ra có lúc tôi cảm thấy sinh mạng rất cứng rắn, cuộc đời con người rất dài, nhưng có những khi con người biến mất chỉ là chuyện trong tích tắc.
Tôi hy vọng cậu có thể tìm thấy người con gái mà mình yêu, hy vọng cậu có con của riêng mình, hy vọng khi về già chúng ta còn có thể cùng ngồi phơi nắng ngắm cảnh.Tôi nghĩ đây chắc hẳn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này. Tuy rằng sẽ có rất nhiều sóng gió nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua, trải qua trăm ngàn cay đắng thì phía sau sẽ là ngọt bùi.
Anjoye, cậu là bạn của tôi cũng là người nhà của tôi, tôi đau lòng cho cậu là chuyện đương nhiên. Tôi vẫn còn nhớ một Anjoye như yêu nghiệt, cũng nhớ một Nhị thiếu cô đơn co mình lại trong góc vào mỗi buổi tối, nhớ tranh, nhớ cánh tay bị thương của cậu, nhớ mấy năm cậu bỏ đi, có lẽ tôi đã tham dự rất nhiều vào quá khứ của cậu. Nhưng tôi tin rằng, tương lai sẽ có một cô gái lương thiện thấu hiểu cậu, đi tiếp quãng đời còn lại cùng cậu. Cô ấy sẽ nhớ tất cả mọi thứ về cậu, bao dung cho ưu khuyết điểm của cậu, cùng cậu sống hạnh phúc tới già.
Lời nói của cô quá sinh động, cũng quá đẹp đẽ.
Mấy câu nói ngắn ngủi của cô đã dệt ra cho anh ta một tương lai tươi sáng.
Một cô gái lương thiện hiểu chuyện…
Đi tiếp quãng đời còn lại cùng anh ta, nhớ mọi thứ của anh ta, bao dung cho ưu khuyết điểm của anh ta, cùng nhau sống hạnh phúc tới già.
Những lời ấy… thật sự quá tốt đẹp.
Khóe miệng Anjoye nhếch lên một độ cong hạnh phúc, anh ta nói:
– Chị nói nghe thật tốt đẹp, em bắt đầu nghi ngờ có phải là mình đang nằm mơ không, cô gái mà chị nói có phải là bị lạc đường rồi không, sao lâu thế rồi mà chưa đến tìm em?
– Đó là vì cậu đi nhanh quá, người khác không đuổi kịp. Cậu đừng suốt ngày cắm đầu vào công việc mà thỉnh thoảng cũng phải dừng lại nhìn ngắm phong cảnh xung quanh nữa.
– Phong cảnh…
Anh ta nhìn lại một lượt phòng ngủ trang nghiêm, chẳng lẽ thật sự là do mình đi quá nhanh ư?
Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
Là Molly.
Hình như Molly không có thói quen gõ cửa, cô ấy cứ bê thẳng cơm vào phòng, đến khi nhìn thấy anh ta đang gọi điện thoại thì hơi ngẩn ra.
Hai người nhìn nhau, thấy được vẻ nghiêm nghị trong mắt Anjoye, hiển nhiên việc cô lỗ mãng xông vào đã khiến anh ta không vui.
Cô rũ mắt xuống, quay người rời đi, Anjoye cũng nói với Nhạc Yên Nhi:
– Em biết rồi, bên này em còn có chút chuyện cần xử lý, em cúp trước đây, chị cũng phải chú ý sức khỏe, nếu không em… anh cả em sẽ đau lòng lắm.
Anh ta vốn định nói chính mình nhưng lại ngập ngừng, nhận ra mình không có tư cách đó nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhạc Yên Nhi gật đầu đồng ý, dặn dò anh ta đôi câu rồi gác máy.
Lúc này Molly đã đi ra đến cửa nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của anh ta ngăn lại.
– Thầy cô của cô dạy cô bất lịch sự thế hả? Đi vào phòng của người khác mà cũng không biết đánh tiếng.
– Tôi xin lỗi.
Molly cúi đầu xuống, cô cũng biết mình đã làm sai nên không cứng miệng mà ngoan ngoãn xin lỗi.
Thấy cô chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, đột nhiên anh ta thấy mềm lòng.
Đúng vào lúc này, Molly bước lên, đặt đồ trong tay xuống, lấy ra một viên kẹo:
– Chú không được tức giận, ăn kẹo xả tức đi.
Anjoye nhìn vào viên kẹo kia như nhìn người ngoài hành tinh.
Đường đường là Nhị thiếu nhà họ Dạ lại bị một cô bé dỗ, dỗ thì cũng thôi đi, lại còn lấy đồ ăn của trẻ con ra dỗ anh ta nữa chứ.
Lửa giận vốn vừa tắt đi lại bùng lên.
Anjoye nhíu mày thật chặt, ném thẳng viên kẹo được bọc gói thật đẹp kia vào trong thùng rác, lạnh mặt nói:
– Cô đang dỗ trẻ con lên ba đấy hả?
– Đừng tức giận, không thích thì không ăn, làm gì mà phải cáu thế?
– Lúc nãy chưa được sự đồng ý của tôi cô đã tự tiện đi vào rồi!
– Chuyện gì ra chuyện đó, chú ném kẹo của tôi đi làm gì?
Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc nói lý với anh ta.
Anjoye ngẩn ra, đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện như thế này nên nghẹn lời luôn.
– Được rồi được rồi, chú ơi tôi biết sai rồi, ở nhà thầy cô tôi cũng như thế, giờ đổi môi trường sống nên vẫn chưa thích ứng được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ được chưa? Chú ăn cơm đi!
Cô bày hết các món ăn ra.
Bánh khoai lang, canh ngô, trứng xào mộc nhĩ, thịt nạc…
– Đây là gì?
Anh ta là người theo chủ nghĩa ăn thịt, với lượng công việc khổng lồ mỗi ngày anh ta cần ăn nhiều mới no được, cô đang làm cái quái gì thế?
– Bữa tối của chú đấy!
Molly trả lời với giọng nghiêm túc, âm cuối hơi cao lên, ẩn chứa sự nghịch ngợm đáng yêu.
– Đây là thức ăn cho người à?
– Đợi lát nữa chú cũng phải ăn thôi!
Anjoye nghe thế thì tức suýt chết, anh ta đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình đau nhói.
Cô gái này có phải được phái đến để chuyên hành hạ anh ta không?
– Chú lại tức giận rồi à? Chú không thể tức giận được, sao lại không nghe lời thế!
Anjoye không muốn nói chuyện với cô nữa rồi, anh ta sợ nếu mình còn nói tiếp thì sẽ bị cô làm cho tức chết mất.
Molly mím môi lại rồi lấy đũa đưa đến trước mặt anh ta:
– Chú cứ nếm thử trước đi xem xem có ngon không, tôi có cả chứng chỉ dinh dưỡng rồi đấy!