– Để tôi nói cho bà biết có vấn đề gì nhé! Vấn đề chính là tại tôi không thể sinh con được! Hồi cấp ba tôi đi làm thêm kiếm tiền thì bị người ta cưỡng bức, sau đó có thai ngoài tử cung nên ống dẫn trứng đã bị cắt mất rồi, tôi không mang thai được nữa bà có biết hay không!
Tại sao các người lại muốn lấy nhau để làm hại người khác như thế? Sao bà sinh tôi ra mà không nuôi dưỡng tôi? Lúc bà nội mất các người chẳng hề quan tâm tôi có ăn có mặc có chỗ ở hay không, đều mặc xác tôi tự lo lấy cho thân mình. Giờ muốn vòi tiền lại dám há mồm ra bảo nuôi tôi dạy tôi sao? Các người dựa vào cái gì chứ?
Dư San San gần như gào lên, nước mắt cũng đã lã chã rơi xuống:
– Mẹ…
Nghe đến đây Đổng Tuệ kinh ngạc há to miệng, mãi mới thốt ra một câu:
– Thế… Con bị cậu Bạch bỏ à? Đúng là, dù con không cưới được cậu ấy thì cũng không được từ bỏ chứ, cứ làm tình nhân của người ta là được rồi… được không con? Con còn trẻ đẹp thế này cậu Bạch chắc sẽ chấp nhận thôi!
Dư San San cứng đờ người, không thể ngờ chính mẹ ruột lại bảo cô đi làm tình nhân cho người ta sao?
Loading…Ôi!
Những lời muốn nói cứ nghẹn cứng trong cổ họng, không thể thốt nổi thành lời, cuối cùng cô gượng cười hỏi lại:
– Bà dựa vào cái gì chứ?
– Vì mẹ là mẹ của con!
– Chuyện bất hạnh lớn nhất đời tôi chính là phải làm con của các người! Tốt nhất là rút hết máu của tôi đi, cái gì tôi nợ cứ để tôi trả hết được không?
Dư San San vươn người cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà rồi nhét vào tay Đổng Tuệ:
– Đây bà cầm lấy… Giết tôi luôn đi, rồi sau này các người chết hay sống cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa!
– Con đừng làm thế San San!
Đổng Tuệ sợ hãi lùi lại, vẻ mặt đã cực kỳ hốt hoảng:
– Hôm nay hoặc là bà giết tôi hoặc là cút đi, vĩnh viễn cũng đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi sợ chính mình sẽ không tự chủ được mà giết bà đấy!
Dư San San điên cuồng gào lên, Đổng Tuệ thấy thế sợ tới mức vội vàng lao ra ngoài. Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, cô đóng cửa xong ngồi bệt dưới sàn, con dao trên tay cũng trượt xuống, một tiếng vang khô khốc hòa tan vào không khí…
Nước mắt như mưa rơi xuống, cô không muốn tỏ vẻ kiên cường nữa, giờ chỉ mong được thoải mái khóc thật lớn lên…
Thứ bảy ngày hai mươi mốt tháng tư Dư San San xách vali đi Vancouver Canada, vì nhà họ Bạch đã đặt vé máy bay trước một ngày rồi còn đặt cả phòng khách sạn cho khách quý. Từ lúc khách xuống sân bay họ đã có người đưa đón tận nơi rồi đưa về khách sạn lớn được bao trọn gói, qua đó cũng đủ thấy nhà họ coi trọng lễ thành hôn này đến mức nào.
Dư San San biết Nhạc Yên Nhi cũng tới nhưng không liên lạc với cô mà tự mình về phòng nghỉ ngơi trước. Cô không biết từ lúc mình xuống sân bay thì mọi hành động đều đã bị giám sát chặt chẽ.
Đến phòng còn chưa kịp soạn hành lý cô đã xả nước ấm tắm, thậm chí không kịp chuẩn bị tinh dầu mà chỉ tùy tiện ngâm nước ấm để bớt mệt mỏi… Thật sự cô đang rất mệt, nhưng cũng may bồn tắm ở đây có hệ thống sưởi nên dù ngâm lâu nước cũng sẽ không bị lạnh, thậm chí lúc cô búi tóc lên cho khỏi ướt còn phát hiện một tủ rượu ngay cạnh bồn tắm, chẳng lẽ phòng tắm ở khách sạn này đều thiết kế kiểu này sao?
Cô tò mò mở ra xem thử thì thấy bên trong có một chai vang đỏ, cạnh đó còn đặt sẵn một ly rượu không dùng để uống mà để cho mùi hương lan tỏa để giúp thư giãn cho những vị khách không thích uống rượu… Có lẽ thứ này thật sự có ích nên chỉ một lát sau cô đã nhắm mắt ngủ mất, trong lúc mơ màng cô cảm giác có người mở cửa tiến vào, nhưng rồi lại tự nhủ đây là khách sạn cao cấp, sao lại có chuyện tùy tiện cho người lạ vào phòng khách thế được…
Là cô đang mơ, thế nhưng… tiếng bước chân lại càng lúc càng tới gần, cuối cùng dừng lại cạnh bồn tắm, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở đàn ông mạnh mẽ tràn vào như cỏ dại không ngừng mọc rễ trên từng tấc da thớ thịt. Rốt cuộc người kia là ai?
Cô mệt mỏi nhấc mí mắt, mãi mới thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt mình, gắng gượng ngẩng đầu cuối cùng thấy được một khuôn mặt quen thuộc, bóng người quen thuộc, chính là Bạch Kính Thần…
Đúng là còn đang nằm mơ rồi, cô mỉm cười tự giễu rồi lại nhắm mắt:
– Mi chỉ là một giấc mộng thôi, sao mi có thể là anh ấy được chứ. Anh ấy sao có thể xuất hiện ở đây được.
Nụ cười của cô như một đóa hồng đẹp đẽ nhất, có vài lọn tóc đen bị thấm nước dính trên đôi môi đỏ mọng của cô, tạo thành cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Dưới làn nước không có bất kỳ thứ gì che đi vẻ đẹp của cơ thể thanh xuân. Tất cả khiến ánh mắt người kia dần nhuốm màu dục vọng, rồi tầm mắt dần nâng lên, đến khi dừng trên đôi tay thon dài đang hờ hững chạm vào chiếc ly đựng rượu, màu đỏ tươi trong ly như thể dã thú điên cuồng muốn chạy trốn, nhưng bất kể giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi được chiếc ly đang giam cầm mình. Bởi cô không hề uống một ngụm nào, trên thành ly không có dấu môi cô in lên, thật lạ là cô có thể thản nhiên trước thứ chất lỏng mình vốn say mê như thế. Anh không kìm được bèn ngửa đầu uống hết chỗ rượu trong ly sau đó hôn xuống đôi môi quyến rũ kia:
– Ưm…
Dư San San vẫn đang mơ màng nên vẫn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chất lỏng đang không ngừng chảy xuống cổ họng mình, cô theo bản năng nuốt xuống, nhưng khi hơi rượu còn chưa tan lại thấy một chiếc lưỡi giảo hoạt chen vào, mạnh mẽ tấn công, không cho cô có cơ hội từ chối. Tửu lượng của cô vốn rất khá nhưng lần này mới chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà đã thấy cơ thể khô nóng đến mức khó chịu, một phần vì hơi thở đàn ông bủa vây xung quanh, cùng với… bàn tay thô ráp đang không ngừng xoa nắn khắp cơ thể… đây không phải mộng!