Ngày hôm sau, Nhạc Yên Nhi nhận ra mình tỉnh lại trong phòng ngủ, cô rất đỗi ngạc nhiên.
Ngẫm lại, cô cũng đoán ngay ra là Dạ Đình Sâm đã bế mình vào phòng.
Chẳng biết tối qua hắn về từ lúc nào mà không đánh thức cô dậy.
Nhạc Yên Nhi rửa mặt, thay quần áo, nghĩ tới chỉ một lát nữa xuống nhà ăn sáng là sẽ gặp Dạ Đình Sâm, tim cô liền đập nhanh dần.
Ngay lúc cô chuẩn bị ra khỏi cửa thì chuông điện thoại reo vang.
Nhạc Yên Nhi lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, thông báo trên màn hình là tên của đạo diễn Lộ, người mà hôm qua cô không thể nào liên lạc được.
Nhạc Yên Nhi vội vàng bắt máy:
– A lô, đạo diễn Lộ ạ, chào ông.
Giọng của đạo diễn Lộ có vẻ uể oải:
– Yên Nhi, sao thế? Thấy hôm qua cô gọi cho tôi mấy cuộc liền, thân thể sao rồi? Đã đỡ chút nào chưa? Hôm qua, đạo diễn Lộ đã thấy Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi rời đi, dù xảy ra chuyện như thế, thân là đạo diễn, ông cũng lấy làm xấu hổ, thế nhưng dù sao cũng là diễn viên của mình, quan tâm đôi câu là việc nên làm.
Lại càng không phải nói đến chuyện quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi có vẻ không tầm thường.
Nếu đắc tội với Nhạc Yên Nhi, đó sẽ là chuyện không có lợi gì với đạo diễn Lộ cả.
– Tôi đã ổn rồi.
Sau khi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi nói chuyện với đạo diễn Lộ, cô nhớ đến chuyện đoàn phim đã thay diễn viên, lại còn phải ngừng quay tới nửa tháng nên cảm thấy rất áy náy:
Chuyện đoàn phim phải ngừng quay nửa tháng… Không sao, không sao.Trước đây tôi không chú ý tới việc An Tri Ý có tâm tư ác độc như thế
nên mới gây ra hậu quả này, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thay cô ta.
Còn về phía Dạ thiếu thì…
Yên Nhi, cô đỡ lời giúp tôi với, để Dạ thiếu nương tay thì việc này mới có thể kết thúc được, bằng không cũng chẳng dễ dàng gì cho cả cô nữa.
Nhạc Yên Nhi giật mình:
Chuyện Dạ Đình Sâm đã quyết định, tôi không có cách nào để can thiệp cả. Ôi chao ôi, Yên Nhi à, cô đừng có giấu tôi, trước khi cô vào đoàn phim là tôi đã biết quan hệgiữa cô với Dạ thiếu rồi, nhưng quả thật tôi không ngờ Dạ thiếu lại coi trọng cô đến thế…
Nhạc Yên Nhi nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: Vì sao trước khi cô gia nhập đoàn phim đạo diễn Lộ đã biết trước rồi? Nhớ tới việc Danny bảo mình hỏi, Nhạc Yên Nhi lại vội vàng lên tiếng:
– Đúng rồi, đạo diễn này, tôi còn có việc muốn hỏi ông nữa.
Khi trước, An Tri Ý đã ký hợp đồng rồi, ảnh tạo hình cũng chụp xong, vì sao còn cần tôi đi thử vai nữa? Nghe thấy câu hỏi của cô, giọng nói của đạo diễn trở nên kỳ quái:
Yên Nhi, cô không biết thật hay giả vờ không biết? Cô không cần phải thế đâu, thật đấy. Đạo diễn Lộ, tôi thật sự không hiểu, ông cho tôi biết sự thật đi. Khi đó Công ty giải trí Hoàn Vũ đầu tư thêm một trăm triệu với điều kiện là để cô diễn vai nữphụ số một.
Công ty giải trí Hoàn Vũ là công ty con của LN, đây chẳng phải chuyện Dạ thiếu làm vì cô hay sao? Chẳng lẽ cậu ấy không nói cho cô biết à? Nhạc Yên Nhi lập tức bối rối.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ có sự tham gia của Dạ Đình Sâm.
Cô cứ tưởng chí ít thì nhân vật này mình có được là bằng vào bản lĩnh thật sự của bản thân, cho nên dù trên mạng nói thế nào, lòng cô cũng vẫn tự tin.
Hóa ra không phải.
Hóa ra mình thật sự cướp vai của An Tri Ý.
– Yên Nhi? Không nghe thấy hồi âm của Nhạc Yên Nhi, đạo diễn Lộ cứ tưởng đường truyền không tốt.
Không có gì, đạo diễn Lộ, tôi hiểu rồi, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với ông. Thế thì được, Yên Nhi này, cô nhất định phải nói đỡ cho tôi trước mặt Dạ thiếu đấy nhé, đâycũng là tác phẩm của cô, cô cũng không mong nó có vấn đề đúng không.
Suy nghĩ trong lòng Nhạc Yên Nhi đang rối bời, cô chỉ thuận miệng đồng ý rồi cúp máy.
Ngồi cân nhắc một lát, Nhạc Yên Nhi vẫn quyết định sẽ tự đi hỏi Dạ Đình Sâm.
Cô đứng dậy mở cửa, xuống phòng ăn dưới nhà.
Dạ Đình Sâm vẫn như thế, cafe và bánh mì nướng được bày trong tầm tay, còn hắn thì đang ngồi bên bàn ăn đọc báo về tài chính và kinh tế hôm nay.
Mợ Trần là người đầu tiên trông thấy Nhạc Yên Nhi đi xuống, vội chào hỏi:
– Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.
Nhạc Yên Nhi lòng dạ rối bời, cô không nhiệt tình như mọi ngày mà chỉ gật đầu nói chào, sau đó đi về phía bàn ăn.
Nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm rời mắt khỏi tờ báo, thấy sắc mặt cô không tốt thì khẽ nhíu mày hỏi:
– Sao vậy? Nhạc Yên Nhi nhìn thẳng vào hắn, hỏi:
– Dạ Đình Sâm, tôi hỏi anh, làm thế nào tôi lại có được nhân vật trong White Lover? Dạ Đình Sâm buông tờ báo trong tay xuống:
Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Lúc đó đã quyết định là An Tri Ý, vậy mà lại đột ngột gọi tôi đi thử vai, tôi cũng không rõ tìnhhình lắm, cứ tưởng rằng cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Kết quả thì sao, hóa ra là cơ hội do anh bỏ tiền mua cho tôi ư? Nhạc Yên Nhi nói, đồng thời cũng nhớ tới tối hôm đó mình đã vui mừng phấn khởi chia sẻ niềm vui với Dạ Đình Sâm ra sao, vậy mà cô lại chẳng hề biết việc này đến từ chính hắn.
Ngay lúc đó, mình ngu xuẩn biết bao nhiêu chứ?
Phải. Vì sao anh phải làm như thế? Cô thích đóng phim, thậm chí không tiếc đi quay bộ phim nguy hiểm như “Kiếm Hiệp”, vậynên tôi tìm một bộ phim an toàn cho cô thôi.
– Vì sao anh không hỏi tôi? Dạ Đình Sâm thấy trong mắt Nhạc Yên Nhi đều là tổn thương, hắn cảm thấy khó hiểu:
– Tôi cứ nghĩ là cô sẽ rất vui.
Dù sao đi nữa, chí ít cô phải có được cơ hội này.
Đối với người được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, chỉ chú trọng vào kết quả như Dạ Đình Sâm mà nói thì cuối cùng tốt đẹp là được, quá trình không quan trọng.
– Vậy nên thật ra tôi cũng đã trở thành loại người dùng tiền để đổi lấy tài nguyên? Thế thì tôi có gì khác An Tri Ý chứ? Dạ Đình Sâm nhăn mày:
– Bất luận quá trình như thế nào, ít nhất thì cô đã có được nhân vật này, cũng diễn rất khá, chẳng phải thế là đủ rồi sao?
– Tất nhiên là không.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn, cảm xúc thất vọng dần dâng lên:
– Tiền có thể đại diện cho tất cả ư? Dạ Đình Sâm, anh có tiền nên anh có quyền sao? Anh có tiền nên anh có thể mặc kệ nguyện vọng của tôi, quyết định thay cho tôi sao? Vào cái lúc mà anh làm chuyện đó, anh thậm chí còn chẳng thèm hỏi tôi, anh cảm thấy anh dành cho tôi đủ sự tôn trọng sao? Dạ Đình Sâm chẳng ngờ cô sẽ nghĩ như vậy, càng không ngờ đến việc hành vi của hắn sẽ khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương.
Hắn không muốn tranh cãi với cô, vậy nên hắn không nói gì thêm.
Phòng ăn rơi vào bầu không khí yên lặng nặng nề, ngay cả mợ Trần cũng trốn trong bếp, không dám ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, chậm rãi nói:
– Có lẽ không phải vấn đề từ anh, chỉ là quan niệm của chúng ta khác biệt quá lớn, tôi chỉ là một người bình thường thôi, anh đừng đối xử tốt với tôi bằng kiểu tự cho là đúng như thế.
Nói xong, cô cũng không buồn nghe xem Dạ Đình Sâm sẽ nói gì mà xoay người đi thẳng ra ngoài biệt thự.
Phòng ăn hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Quản gia Thẩm đứng một bên, trợn tròn mắt.
Ông đã chăm sóc thiếu gia hơn hai mươi năm, chờ đợi thiếu gia lớn lên để tiếp quản gia tộc, sau đó cùng thiếu gia từ Anh về Trung Quốc, thế nhưng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, ông cũng chưa từng thấy có ai dám nói chuyện với thiếu gia bằng thái độ như thế.
Tận thế đến nơi rồi à? Chẳng phải hôm qua thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn rất tình cảm sao? Thấy lưng Dạ Đình Sâm thẳng tắp, lại nhớ tới hắn khi nãy nhường nhịn Nhạc Yên Nhi thế nào, quản gia Thẩm thầm đau lòng.
Thật ra, thiếu gia đã âm thầm chịu đựng rất nhiều.