Chương 978: Ngoại truyện – Chuyển Biến Xấu
Anjoye nói thẳng vì Molly đã tắt máy cả ngày khiến anh không liên lạc được, vậy nên anh mới lo lắng.
Cô cám thấy gương mặt mình lành lạnh, vươn tay lên sở, hóa ra là nước mắt, Phút giây này thực sự cảm động.
– Chú già này…
Cô hít sâu rồi cười nhạo: – Không phải chú thích tôi đấy chứ? Quan tâm tôi thế cơ!
– Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ cô xảy ra chuyện thì tôi phải đối bác sĩ thôi. Tôi lười làm quen, hơn nữa tôi cũng phải báo cáo với chị dâu nữa, đúng không?
Anjoye đè nén lại tất cả những cảm xúc nồng bỏng trong lòng, anh dùng thái độ lạnh lùng và cứng rẳn để đáp lại rất thản nhiên.
Molly không thấy được ở đầu dây bên kia, nắm đấm của Anjoye đã siết chặt, anh hận vì mình bất thường.
Sự quan tâm của anh dành cho cô quả thực đã quá nhiều, Molly lau sạch nước mắt trên má rồi nói: – Thế là tốt nhất, chú đừng có mà yêu tôi, chỉ tôi được thích chú thôi, biết chưa?
. TYên đời làm gì có lý nào như thế?
– Có, với tôi là thế. Chú già này, tôi mệt: quá, buồn ngủ lắm, tôi cúp máy đây.
Anjoye nhận ra cô cố tình muốn cúp máy, anh cảm thấy ngực mình nghèn nghẹn, có tất nhiều lời muốn nói nhưng anh cố gắng kìm nén lại.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp: Ngủ ngon!
Nói xong, Molly cúp máy luôn vì cô biết Anjoye không có thói quen chúc ngủ ngon.
Cô ôm di động, chui trong chăn, mặc kệ cho nước mắt rơi.
Trong trang trại rượu.
Anjoye đặt điện thoại xuống, anh bỗng.
cảm thấy ngực mình nặng trĩu, toàn thân khó chịu, cổ họng cảm thấy ngai ngái khiến anh ho khan.
Wilson ở bên ngoài hành lang nghe thấy thế thì vội chạy vào.
Anjoye úp mặt xuống bàn, anh ho rất kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, trán đã lãm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Anh dùng một tay ôm ngực, tay còn lại ghì trên bàn, móng tay cào xuống mặt bàn.
< Câu chủ!
Wilson hoảng hốt lao tới đỡ lấy anh: – Tôi đi tìm bác sĩ Molly.
– Đừng để họ biết, tìm bác sĩ khác đi, tìm… khu khụ… bệnh viện khác.
– Nhưng mà… cậu chủ ơi, bệnh của cậu là đo bác sĩ Molly chịu trách nhiệm!
– Bảo ông đi thì ông đi, nói nhảm thế làm gì?
Anjoye cố nén ho, anh cảm thấy khó chịu chết đi được.
Wilson đâu dám chân chừ, ông đành nghe lời anh, mau chóng gọi bác sĩ.
Nhưng không chờ được bác sĩ tới, Anjoye đã hôn mê.
Khi anh tỉnh lại đã là đêm khuya, ngực cũng không còn đau nữa, Bác sĩ đã về, chỉ còn mình Wilson đang túc trực trước giường.
– Bắc sĩ nói sao?
Anh chống người dậy, ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt tái nhợt. Dù yếu nhưng.
Anjoye vẫn mim cười, bởi vì khi thấy nét mặt Wilson, anh đã hiểu tất cả.
– Bệnh tình chuyển biến xấu thật à?
¿nh khế cười, có vẻ như chuyện này hoàn tuan không quan trọng, căn bệnh này cũng không phải của anh.
– Cậu chủ… phải làm sao mới được?
Chúng ta nói cho phụ nhân đi!
– Không cần, tôi giải quyết được.
– Đây không phải chuyện nhỏ, liên quan tới mạng người đấy…
‘Wilson chưa dứt lời thì Anjoye đã cắt ngang: – Bây giờ mạng này là của tôi, tôi sẽ bảo.
vệ nó thật tốt, tôi cũng muốn sống mạnh khỏe. Không nói cho họ là vì không muốn xảy ra sự cố, một mình ông lải nhải là đủ rồi, thêm vài người nữa thì tôi còn sống nổi không hả?
– Nhưng mà…
‘Wilson thấy mặt anh tái nhợt mà vẫn mim cười, ông cảm thấy rất đau lòng.
Sao cậu chủ nhà ông lại gặp nhiều tai nạn thế này?
– Chuyện tối nay đừng nói với Molly, sau này chuẩn bị thêm một bác sĩ để đề phòng.
bất trắc.
– Sao lại không nói cho bác sĩ Molly?
– Tim con bé không tốt, nếu quá căng thẳng sẽ bất tỉnh, nghiêm trọng còn có khả năng nguy hiểm tới tính mạng. Tôi không.
muốn con bé lo lắng, thôi, tôi không sao rồi, ông ra ngoài đi.
– Vâng.
Wilson biết Anjoye muốn ở một mình nên đành phải ra ngoài..
Anjoye ngồi trên giường, từ từ nhầm mắt, tâm trạng bình thản.
Chẳng có ai, chí có mình anh trong yên lặng nhưng Anjoye không thể ngủ được. Anh cười khổ: – Y Bạch này, xem ra là tôi sắp đến tìm cô rồi đấy, cô đi từ từ thôi cho tôi còn đuổi với. Lúc còn sống không thế bù đắp lỗi lầm, vậy thì chết rồi cũng đế tôi đền bù chứt Sáng sớm hôm sau, Molly đã tới, cô còn chưa ăn sáng vì cô muốn ăn cùng Anjoye..
‘Vào bếp, thấy Anjoye đang ăn nhưng vẻ.
mặt anh có vẻ kỳ lạ, cô hiếu kỳ sờ lên, thấy một lớp phấn.
– Ông chú già mà còn trang điểm á?
– Sáng nay có phỏng vấn, việc phải làm Anh chớp mắt, hoàn toàn không bối rối.
Làn mi dài rủ xuống che lấp mọi ý nghĩ trong mắt anh, sau đó, anh lại trở về với nụ cười yêu nghiệt vốn có.
Molly ngồi xuống ăn sáng, cô bïu môi: – Vâng.
Wilson biết Anjoye muốn ở một mình nên đành phải ra ngoài.
Anjoye ngồi trên giường, từ từ nhầm mắt, tâm trạng bình thản.
Chẳng có ai, chí có mình anh trong yên lặng nhưng Anjoye không thể ngủ được. Anh cười khổ: – Y Bạch này, xem ra là tôi sắp đến tìm cô rồi đấy, cô đi từ từ thôi cho tôi còn đuổi kịp.
với. Lúc còn sống không thể bù đắp lỗi lầm, vậy thì chết rồi cũng để tôi đền bù chứt Sáng sớm hôm sau, Molly đã tới, cô còn chưa ăn sáng vì cô muốn ăn cùng Anjoye..
‘Vào bếp, thấy Anjoye đang ăn nhưng vẻ.
mặt anh có vẻ kỳ lạ, cô hiếu kỳ sờ lên, thấy một lớp phấn.
– Ông chú già mà còn trang điểm á?
– Sáng nay có phỏng vấn, việc phải làm Mẹo đẹ 0 truuện hau cho chị em Anh chớ) hắt, hoàn toàn) ụ‹ bối rối.
Làn mi dài rủ xuống che lấp mọi ý nghĩ trong mắt anh, sau đó, anh lại trở về với nụ cười yêu nghiệt vốn có.
Molly ngồi xuống ẳn sáng, cô bïu mí ghe vậy, Anjoye nhíu mày nhưng cũng c¡¿ trong thời gian ngắn: – Được rồi, đến công ty rồi nói sau.
Nói xong, Molly cũng bắt đâu ăn, ăn xong cô sẽ cùng anh đến công ty.
Họ làm kiểm tra trước, sau đó Anjoye sẽ.
ra ngoài trả lời phỏng vấn, cô thì tranh thủ đưa mẫu cho Hunt xét nghiệm.
Chưa tới một giờ sau, Hunt gọi tới.
– Kết quả thế nào?
Molly kích động hỏi.
– Vẫn thế, các chỉ tiêu dưới chuẩn vẫn gia tăng, chỉ sợ không tránh được việc phẫu bị trầm Viong nói, giọng Ủ, nghiêm.
túc tới độ có thể khiến người ở đầu dây bên kia tưởng tượng ra vẻ đang giải quyết công.
Việc của anh.
Molly không bất ngờ trước câu trả lời này.
nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi: – Có nhầm không, đúng là giảm nhưng biên độ không lớn như vậy, vì mấy ngày này.
Anjoye khá khỏe, nếu không thì theo lý thuyết hẳn sẽ phải có triệu chứng.
– Molly, trước giờ anh không giấu bệnh bao giờ.
Hunt nói từng chữ rành mạch.