Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cạn lời, cô trừng mắt lên nhìn hắn.

Lúc nãy, ngữ khí của hắn bình thản, vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, giờ hắn lại nói cho cô biết chỉ là đùa thôi.

Đúng là một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Nhạc Yên Nhi nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn lại, hừ hừ hai tiếng:

– Có khi anh thật sự chê em, chỉ là ngại không nói ra mà thôi.

– Ừm, đúng là có hơi ngại thật. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, yêu thì cũng đã yêu rồi. Em không cần phải xinh đẹp, cũng chẳng cần dáng chuẩn, kỹ thuật kém cũng không sao cả, như thế vừa hay là kiểu mà anh thích.

Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô, trong giọng nói của hắn tràn ngập sự yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được hơi thở của hắn tiến lại gần, rõ ràng lúc nãy trong lòng cô còn bừng bừng lửa giận nhưng chỉ nháy mắt, cô lại xấu hổ, tim đập thình thịch.

Không thể hô hấp được!

Gương mặt của cô đỏ au, không biết là do tức giận hay là do xấu hổ.

– Em đi đây.

Cô quả thật không thể tiếp tục ở lại trong bếp nữa, nhanh chóng ra ngoài thì tốt hơn.

– Không ở lại với anh à?

Dạ Đình Sâm thấy rất bất đắc dĩ:

– Lần nào Bạch Kính Thần nấu cơm, bạn tốt của em cũng ở bên cạnh cậu ta đấy.

Hắn cố ý nhấn mạnh vào câu cuối cùng.

– Ừm, thế rồi sao?

Nhạc Yên Nhi chớp mắt, nhìn lại hắn với ánh mắt vô tội, giả vờ như không hiểu ý của hắn.

Loading…

– Vì thế, em cũng nên ở lại bên cạnh anh. Có phải vì anh dung túng cho em quá nên lá gan của em càng ngày càng lớn đúng không?

Dạ Đình Sâm nhướng mày lên, trong mắt ẩn chứa ý cười thâm sâu.

Hắn ép sát từng bước như một con hồ ly.

– Em đang mang thai.

– Anh biết, bà xã đại nhân.

– Đứng lâu không tốt.

– Vậy thì ngồi xuống đi.

– Ngồi lâu cũng không tốt.

– Phòng bếp rộng như thế, hoàn toàn đủ không gian cho em hoạt động.

– Em…

Đôi con ngươi trong mắt cô xoay mòng mòng, vắt óc nghĩ cớ nhưng lần nào cũng bị hắn phủ quyết, cô còn chưa kịp nói câu cuối cùng thì hắn đã bất ngờ bế cô lên, đặt cô lên bệ bếp.

Dưới mông Nhạc Yên Nhi được lót một chiếc khăn bông, đây là chỗ ngồi chuyên dành cho cô.

– Ngoan ngoãn ăn đi, anh đã làm cánh gà cola mà em thích ăn đấy, nhưng em chỉ được ăn hai miếng thôi, lượng kcal trong này cao lắm đấy.

– Hu hu… thế này là ngược đãi đấy!

Nhạc Yên Nhi vừa gào khóc vừa không quên nhét thức ăn vào miệng, lại còn đòi uống nước cả hoa quả nữa chứ.

Trong đôi mắt của Dạ Đình Sâm vẫn luôn chứa sự vui vẻ, hắn nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều.

Hắn cứ cảm thấy…

Thời gian một đời quá ngắn ngủi, không đủ để hắn chiều chuộng cô.

Hắn hy vọng hai người có thể mãi ở bên nhau, như vậy thì bất cứ chuyện gì cũng trở nên thú vị.

Cảm giác này thật tốt.

Mỗi buổi sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là cô, buổi tối trước khi đi ngủ cũng là cô. Lúc ăn cơm có cô, đi dạo có cô, đi mua sắm có cô. Hắn không còn sợ hãi bóng tối, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, vì mỗi ngày phải chăm sóc cho Nhạc Yên Nhi nên bản thân hắn cũng sẽ không đói. Buổi tối hắn không thức khuya, sinh hoạt theo thói quen của Nhạc Yên Nhi.

Không nghĩ cũng biết là ai thay đổi ai.

Hắn yêu cô, vì thế không nỡ bắt cô phải thay đổi, không cần phải mài phẳng bất cứ góc cạnh nào của mình, cô cứ là chính mình thì được rồi.

Ánh sáng mùa hạ chiếu vào bếp, hắt lên bóng của hai người, thỉnh thoảng ánh mắt hai ngươi lại giao nhau, chúng chỉ như sợi lông vũ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua trái tim, tuy rằng không gây ra rung động lớn nhưng tồn tại lâu dài.

Ban đầu cô nói, thích hắn chiều chuộng cô đến mức cô không thể tự chăm sóc cho mình được, bây giờ hắn đang làm thế.

– Ông xã, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời chứ.

– Đương nhiên rồi.

Dạ Đình Sâm đang tập trung thái rau, nghe cô hỏi thế, hắn không buồn nghĩ đã trả lời lại đầy chắc chắn.

Nghe được đáp án của hắn, khóe miệng Nhạc Yên Nhi cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Buổi trưa Bạch Kính Thần đến, mọi người cùng nhau dùng bữa, trên bàn ăn còn có thêm hai đứa bé đáng yêu, trong suốt bữa ăn tiếng cười vang lên không ngớt.

Buổi chiều hai người phụ nữ kia thần thần bí bí rủ nhau ra ngoài, còn không cho hai người đàn ông nhà mình đi theo.

Vì thế hai người đàn ông nọ chỉ đành buồn bực ở nhà.

Lúc Vãn Vãn và Evan đi học còn trêu chọc hai người họ bằng cách nắm tay nhau cùng đi.

– Con gái của anh có phải sắp bị người ta bắt mất rồi không?

Bạch Kính Thần nhướng mày nhìn sang Dạ Đình Sâm, gương mặt của hắn tối sầm lại.

Dù đã cảnh cáo Evan rồi nhưng Nhạc Yên Nhi lúc nào cũng bênh thằng nhóc đấy nên hắn không làm gì được.

Trước lúc ra ngoài, ánh mắt thằng nhóc đó nhìn hắn rõ ràng như đang muốn nói: Chú à, không phải là cháu chủ động nắm tay Vãn Vãn đâu, là Vãn Vãn chủ động đấy nhé!

– Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng.

Bạch Kính Thần bật cười:

– Thực ra thằng nhóc Evan đó cũng khá lắm, hơn nữa hai đứa còn là thanh mai trúc mã, hợp nhau đấy chứ!

– Vì người bị cướp đi không phải là con gái cậu nên cậu mới nói thế được đúng không?

Dạ Đình Sâm lạnh giọng nói, không ở vào địa vị của hắn nên Bạch Kính Thần mới nói nhẹ nhàng thế được.

– Em cũng hy vọng có người đến cướp con gái nhà em đây, nhưng làm gì có!

Anh ta nói bằng giọng vô cùng bất đắc dĩ.

Dạ Đình Sâm nhướng mày lên, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện:

– Sao bác trai bác gái lại để cho cậu về vậy? Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ ở nước ngoài kết hôn với Catherine chứ.

– Xảy ra một số chuyện không vui, nhưng bây giờ đã được giải quyết hết rồi.

Bạch Kính Thần nhíu mày, đôi mắt hoa đào hoàn toàn mất hết ánh sáng, nụ cười trên môi anh ta vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.

Dạ Đình Sâm nghe thế liền biết lần này anh ta trở về không dễ dàng gì, nhất định đã phải trả giá gì đó.

– Có về nữa không?

– E là không về được nữa rồi.

Bạch Kính Thần lắc đầu.

– Tôi không ngờ cũng có ngày cậu cam tâm hy sinh vì một người phụ nữ.

– Em nghĩ chắc hẳn anh hiểu được tâm trạng của em.

– Đúng vậy.

Dạ Đình Sâm gật đầu.

Bọn họ đúng là người cùng cảnh ngộ, nhưng vẫn có khác biệt, Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi rất hạnh phúc, những trở ngại họ gặp phải đều đến từ yếu tố bên ngoài. Còn trắc trở giữa anh ta và Dư San San lại bắt nguồn từ chính bên trong.

Dư San San không muốn kết hôn, cũng không chịu sinh con.

Bao nhiêu năm nay vẫn như thế, e là về sau cũng khó mà thay đổi.

Bạch Kính Thần đã chuẩn bị tâm lý cả đời, dù phải dùng cả đời mình chỉ để đổi lấy một người phụ nữ, anh ta cũng không hối hận.

– Có lẽ đây chính là báo ứng, năm đó em quá lăng nhăng, phụ lòng biết bao cô gái nên ông trời mới phái Dư San San đến để giày vò em. Hơn nữa em còn vui vẻ chịu đựng, xem ra đây chính là kiếp số định sẵn trong số mệnh của em, kiếp đào hoa.

Bạch Kính Thần bất đắc dĩ nói, miệng cười tự giễu, trong đầu anh ta hiện lên gương mặt và nụ cười ngọt ngào của Dư San San.

Mà lúc này hai người phụ nữ kia đã đến cửa hàng trang sức để chọn nhẫn.

– Xin chào, xin hỏi hai vị đến để đặt nhẫn ạ?

– Đúng thế, chúng tôi có thể xem kiểu dáng được không?

– Được chứ ạ, mời vào trong, chúng tôi có nhiều mẫu mã lắm.

Nhưng sau khi xem xong, Dư San San vẫn không hài lòng, cuối cùng cô quyết định tự thiết kế và để cửa hàng này chế tác.

Sau khi thương lượng xong chi tiết, cửa hàng nói tuần sau hai người có thể đến lấy nhẫn.

Hai người vừa ra khỏi cửa thì một chiếc xe bất ngờ đỗ lại ngay trước mặt họ, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi.

– Xin chào, xin hỏi ai là cô Dư San San?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK