– Đừng làm loạn…
Vừa dứt lời, cô cũng cảm thấy không ổn, giọng nói của cô vừa nũng nịu lại vừa hổn hển đến không tưởng nổi.
Trời!
Mình sao thế này? Bị Dạ Đình Sâm trêu chọc dăm ba câu đã thành thế này rồi ư?
Cô vội cắn chặt môi để tỉnh táo hơn. Nhạc Yên Nhi nghi ngờ mình ở trong nhà tắm quá lâu nên não hoạt động không tốt.
Thế nhưng làm sao cô biết được hành động cắn môi này của mình rất quyến rũ, suýt chút nữa đã làm hắn nổi điên.
Hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, dù trông hắn có vẻ rất cấm dục nhưng về bản chất, hắn chính là một kẻ ăn thịt. Hắn cứ nghĩ Nhạc Yên Nhi đã chết, vậy nên trái tim hắn đã nguội lạnh năm năm, đừng nói là dục vọng. Mãi cho tới khi cô xuất hiện, hắn mới giống người sống, có được thất tình lục dục, thân thể cũng có được phản ứng tự nhiên.
Năm năm, hắn càng khát khao thân thể cô hơn!
Ánh mắt mang tính xâm lược của hắn nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, nó lướt qua mặt cô, lướt xuống cổ rồi xương quai xanh.
Mắt hắn nhìn xuống mãi, dù Nhạc Yên Nhi đang mặc áo choàng tắm nhưng cô cảm thấy dù mình có bọc kín từ đầu đến chân đi nữa thì dưới ánh mắt này cũng chẳng khác gì đang lõa thể.
Ánh mắt này thực sự đáng sợ, nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cô sợ tới tái mặt, vẻ mặt lộ rõ lúng túng, đôi tay nhỏ ướt nhẹp vẫn đặt trên ngực hắn làm chiếc áo ngủ mỏng của hắn trở nên ướt đẫm khiến lồng ngực lộ ra.
Dạ Đình Sâm cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia, cách một lớp áo, hắn vẫn có thể thấy nhiệt độ nóng bỏng của đôi bàn tay cô cùng với sự run rẩy vì sợ hãi.
Hắn nhìn xuống rồi cười khẽ:
– Anh có thể hiểu rằng bà Dạ đây đang trêu chọc mình không?
– A, không, không phải! Tay em có nước nên bất cẩn in lên thôi…
Cô sợ đến độ vội rụt tay lại, nhưng hắn lại mau chóng bắt lấy tay cô rồi đặt lên người mình một lần nữa.
– Anh thích em chủ động đùa bỡn anh, kể cả là không phải, em cũng có thể giả vờ như mình cố ý.
Hắn khẽ cười. Giọng nói hắn dù vẫn dịu dàng như trước nhưng lúc này còn có vẻ run run.
Hắn đang kìm nén, kìm nén dục hỏa điên cuồng mãnh liệt vì hắn sợ sẽ làm cô vợ bé nhỏ của mình sợ hãi.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì há miệng vì kinh ngạc, cô định rút tay về nhưng sức của hắn thật sự lớn, cô không thể làm gì được.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
– Ai bảo anh nói những lời vô lại này?
– Có lẽ là nhẫn nhịn năm năm đã quá lâu, những lời không biết nói với ai giờ có thể nói ra một lượt.
Hắn nắm lấy tay cô thật chặt rồi đi về phía giường. Cô sợ tới mức lùi lại nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhấn xuống giường. Sau đó, hắn áp sát lại.
Trời! Hắn áp sát quá, sát đến độ cô không thở nổi.
– Này… Cách âm ở phòng này không tốt đâu, Vãn Vãn…
Cô sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.
– Hử?
Dạ Đình Sâm đang lấy một chiếc máy sấy trong ngăn kéo ra, nghe thấy vậy, hắn mỉm cười.
– Em luôn lo lắng việc này nãy giờ à?
Cô mở mắt, thấy máy sấy trong tay hắn thì đỏ bừng mặt, cô vội vàng che mắt mình:
– Em… em không biết anh đang nói gì.
– Vợ yêu xấu hổ à, vậy anh không nói nữa.
Hắn cười đứng một bên giường, bắt đầu sấy tóc cho cô, vừa sấy, hắn vừa nhắc nhở:
– Về sau đừng gội đầu muộn như vậy, không tốt đâu. Nếu sau này em muốn gội thì bảo anh, lúc nghỉ giữa trưa anh sẽ gội giúp em.
– Ừ.
Nghe hắn nói vậy, cô cảm thấy ấm áp rồi từ từ thả lỏng tay ra, cảm nhận nhiệt độ từ máy sau và xúc cảm từ bàn tay hắn. Từng chút một, vô cùng dịu dàng.
Cô vẫn nhớ người đàn ông này luôn rất kém cỏi trong việc an ủi người khác, ngón tay luồn trong tóc sẽ khiến cô đau, vậy mà bây giờ hắn đã rất thuần thục rồi.
Chẳng mấy chốc đã xong, hắn cẩn thận đặt máy sấy vào ngăn kéo.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy, cô đóng laptop trên bàn trà lại, nói:
– Được ròi, Dạ Đình Sâm, đừng làm ồn nữa, anh mau đi ngủ đi. Anh làm em sợ thật đấy.
– Vậy à?
Hắn xem thường.
Sau đó, Nhạc Yên Nhi cảm thấy sau lưng mình có một lực đánh tới, chỉ một giây sau, cô đã bị kéo vào ngực hắn, hai người cùng ngã xuống giường.
Chiếc giường mềm mại đàn hồi khiến cô choáng váng. Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt áo ngủ của hắn theo bản năng. Chiếc áo ngủ vốn chỉ cài khuy qua loa nên giờ lập tức bung ra.
Bên trong không có thêm gì cả.
– Anh… sao không mặc gì bên trong?
Nhạc Yên Nhi hô lên, cô vội nhắm mắt lại.
– Anh không có quần áo để thay, không để trần thì biết làm thế nào? Mà quần áo của anh là do em giằng ra đấy chứ?
Hắn vô tội nói. Thân thể cao lớn đang chống phía trên cô, khuôn mặt anh tuấn và nụ cười khẽ đều hệt như cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
Nhạc Yên Nhi nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn hắn nữa, thế nhưng xúc cảm thân thể vẫn mãnh liệt vô cùng.
Hắn cúi người, chiếc ác ngủ xẹt qua da thịt cô, sau đó là hơi thở nóng bỏng và cảm giác mát lạnh như suối khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu cực kì.
Nụ hôn của hắn rơi vào trán cô rồi dần dần dời xuống.
Mắt, mũi, miệng, sau đó là vành tai.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn giờ đang ở trước mặt hắn, báu vật mất đi mà lại có được như vậy khiến hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Giấc mơ quá đẹp, hắn không muốn tình dậy. Nếu phải đánh đổi, hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Đôi môi của Dạ Đình Sâm dừng ở bên tai Nhạc Yên Nhi, hơi thở hắn nóng bỏng, giọng nói trầm khàn đầy si mê.
– Nhạc Yên Nhi, những năm qua anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?
Anh rất nhớ em.
Một câu nói ngắn ngủi đã chấn động linh hồn Nhạc Yên Nhi.
Những năm vừa qua, hắn đã bị giày vò biết bao nhiêu?
Được rồi, vậy những vấn đề lớn hơn hãy cứ để họ cùng nhau đối mặt đi.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, nước mắt của hạnh phúc rơi xuống. Sau đó, cô vươn tay, từ từ ôm lấy hắn.
– Ừ, rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến phát điên.
– Vậy thì em quá nhẫn tâm. Năm năm cũng không chịu gặp anh. Nhưng mọi thứ đã qua rồi, em vẫn ở bên cạnh anh là anh đã đủ hài lòng. Tuy nhiên anh không thể tha thứ cho em được, em phải áy náy với anh, phải yêu anh, đừng đi!
– Ừ, lần này sẽ không bỏ chạy nữa.
Cô nói khẽ rồi từ từ hôn hắn, bây giờ cô còn chủ động hơn cả hắn. Nhạc Yên Nhi đang khắc sâu những tưởng niệm bao lâu lên người hắn.
Sự chủ động của cô như một mồi lửa khiến lý trí của Dạ Đình Sâm biến mất.
Hắn thở hổn hển rồi cúi đầu xuống, cưng chiều nói:
– Đồ ngốc, thế này anh sẽ không nhịn được đâu, anh sợ sẽ làm đau em.
– Nhưng em yêu anh…
Bàn tay nhỏ của cô lướt trên cơ thể hắn, đôi mắt long lanh tràn ngập xuân sắc, hai má ửng hồng. Vậy mà nhìn cô vẫn cứ ngây thơ vô tội.
Cô gái nhỏ đáng chết này!
– Nếu đau thì nói với anh.
Hắn không nhịn nổi nữa.