Ở thành phố A, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua.
Dù Nhạc Yên Nhi mang thai nhưng bác sĩ từng cảnh báo nguy hiểm, quả thật thai nhi lúc này hơi yếu, cần thời gian dài hơn mới biết tỷ lệ sống của đứa bé này là bao nhiêu, nếu không được thì chỉ có thể phá thai.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, cô rất chăm tới bệnh viện, thường xuyên kiểm tra.
Hôm nay, Nhạc Yên Nhi cũng tới viện, lúc cô đứng ở sảnh chờ Dạ Đình Sâm đi đỗ xe thì di động vang lên.
Bây giờ cô còn được cầm điện thoại chứ một thời gian nữa thì chưa chắc. Theo ý Dạ Đình Sâm thì hắn chỉ muốn cô rời xa tất cả các sản phẩm có phóng xạ, chiếc điện thoại này là cô năn nỉ hồi lâu mới được cầm.
Cô xem màn hình, là điện thoại từ Anh quốc.
Do dự một lát cô mới nhấc máy nhưng hoàn toàn không nghe thấy giọng ai.
– Xin chào? Ai vậy?
Cô hỏi bằng tiếng Anh nhưng không thấy ai trả lời.
– Gọi nhầm à?
Vẫn không có lời đáp.
Cô nhìn điện thoại, hơi nghi ngờ nhưng đúng lúc này thì đối phương dập máy.
Chẳng hiểu ra làm sao.
Lúc này, tại Anh quốc, trong vườn nho của Anjoye.
Molly đứng cạnh Anjoye, lấy lại di động của mình từ tay anh rồi hỏi:
– Cậu gọi cho ai thế?
– Liên quan gì đến cô?
Loading…Anjoye lạnh lùng nói, thậm chí còn lườm cô.
Molly nhếch miệng nhưng chẳng nói gì, ai biết mình bị bệnh cũng sẽ đau lòng thôi.
Nhưng mà anh ta biết mình bị bệnh rồi gọi điện thoại luôn. Gọi cho ai vậy? Vì sao không nói gì?
Bằng sự quan sát nhạy bén của phụ nữ, cô đoán đó là một cô gái, nhất định là người trong lòng rồi. Được Anjoye yêu có phải chuyện hạnh phúc không?
– Biến đi.
Anjoye lạnh lùng nói. Nhìn cô, anh cảm thấy không vui vì cô đã mang đến một tin xấu.
Molly vẫn bình tĩnh:
– Tôi biết anh không muốn gặp tôi nhưng tôi vẫn phải phụ trách việc chữa bệnh và chăm sóc cho anh. Tôi đi chuẩn bị bữa tối, từ giờ anh phải ăn kiêng.
– Một cô gái xinh đẹp mà nói những lời này là không làm người ta thích được đâu.
Tâm trạng Anjoye khôi phục rất nhanh, lúc này, sự lạnh lẽo đã hoàn toàn biến mất. Anh nhướng đôi mắt hồ ly lên, trong khóe mắt là vẻ phong tình, sóng mắt như yêu nghiệt, có thể câu hồn người ta dễ như trở bàn tay.
Nụ cười của người đàn ông này…
Dù âm nhu mà không nữ tính, lại có thể thấy được sự gợi cảm chỉ tồn tại ở phụ nữ, hơn nữa nó còn được anh ta phát huy một cách cực kỳ tinh tế.
Anjoye mặc âu phục, tóc chải hất ra sau, rõ ràng là phong cách chủ tịch già dặn nhưng sự già dặn đó lại luôn bị trung hòa bởi khí chất kỳ diệu của anh.
Hấp dẫn.
Quyến rũ.
Tựa như cây thuốc phiện.
Molly nhìn anh, đối mặt với ánh mắt anh, cô cảm thấy đôi mắt kia có ma lực.
Cô nhíu mày, cảm thấy mình sẽ bị tên yêu tinh này mê hoặc.
Cô vội nhìn ra chỗ khác, bĩu môi:
– Cảm ơn Nhị thiếu đã khuyên bảo, tôi sẽ sửa đổi! Tôi đi trước đây.
– Em gái nhỏ, bao tuổi rồi?
Anjoye tò mò.
– Mười bảy.
– Năm nay tôi vừa ba mươi, lớn hơn cô mười ba tuổi đây. Cô gọi tôi là Nhị thiếu có vẻ không phù hợp, gọi chủ tịch Dạ đi.
Một người đàn ông như anh mà bị con nhóc con gọi là Nhị thiếu, cứ thấy là lạ thế nào ấy.
– Vâng, chú già.
Molly mỉm cười, cô đột nhiên trở nên hoạt bát hơn hẳn. Cô cúi người chào rồi xoay người đi mất.
– Chú… chú già?
Anjoye nghe thấy hai chữ này thì suýt hộc máu.
Mình già thế ư? Một người đàn ông ba mươi tuổi, đang ở độ chững chạc nhất, có sự nghiệp, tính cách trầm ổn, cũng là lúc quyến rũ nhất.
Lại bị khinh bỉ là chú già!
Chẳng phải chú già là mấy người bốn mươi, năm mươi, râu ria xồm xoàm, quần áo lôi thôi sao? Mình giống à? Rõ ràng là chủ tịch đẹp trai bá đạo mà?
Con nhóc có mắt mà không thấy Thái Sơn, nhìn thì đẹp gái mà sao nói chuyện làm người ta tức thế?
Anjoye bĩu môi, anh cảm thấy bất đắc dĩ vì Hunter đã gọi tới, nói rằng con nhóc này rất có kinh nghiệm ở khoản ghép tim, chẳng ngờ tuổi thì nhỏ mà bản lĩnh lại lớn.
Thôi thôi, cứ để con nhóc này bên cạnh đi, mà bên mình cũng nên có cô bé trẻ trung thế này, nếu không thì thành chú già thật mất.
Anjoye nhướng mày, đôi mắt hồ ly nheo lại, anh đang suy nghĩ vì sao khi nhận được tin này, mình sẽ gọi cho Nhạc Yên Nhi đầu tiên. Chẳng lẽ là vì thích? Đã qua một thời gian lâu như vậy, cũng chấp nhận cô ấy là chị dâu rồi, chẳng lẽ còn thích hay sao?
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là Nhạc Yên Nhi gọi.
Anh nhíu mày, bỏ qua mọi suy nghĩ của mình rồi nghe máy.
– A lô, Yên Nhi cục cưng, gọi em có việc gì đấy?
Giọng anh cố ý ngả ngớn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe xưng hô này đã trợn trừng mắt:
– Gọi chị dâu, nếu anh cậu mà nghe thấy thì sẽ phạt tôi đấy, biết không hả?
– Phạt? Anh ấy dám phạt chị á?
– Đúng, tức giận là lạnh mặt, không thèm nói chuyện rồi bắt đầu dạy dỗ Evan, đáng sợ lắm.
Đây thực sự là trừng phạt ấy hả?
Rõ ràng là vì Nhạc Yên Nhi có thai, ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định nên không dám sinh hoạt vợ chồng, hắn kiềm chế phát rồ, không chạm vào vợ lại chẳng mắng được con nên chỉ có thể bàn luận lý tưởng nhân sinh với thằng nhóc Evan thì có.
Dù đồng cảm với Dạ Đình Sâm nhưng đó chẳng phải là một hạnh phúc hay sao?
Anjoye khẽ cười rồi trở lại chuyện chính:
– Sao tự dưng gọi cho em, nhớ em không?
– Cậu… khi nãy cậu có gọi cho tôi không?
Cô nghi ngờ hỏi.
Nhạc Yên Nhi gọi lại nhưng không ai nghe máy, cô nghĩ thật lâu, đoán rằng có thể là Anjoye gọi.
Anjoye nghe vậy thì nụ cười cũng cứng lại, nhưng anh máu chóng thư giãn:
– Không, số em mà chị không biết à? Chỉ có số này thôi.
– Chắc là chị nhầm rồi. Hôm nay nhận được một cú điện thoại lạ, người kia không nói gì mà im lặng mấy giây rồi tắt máy.
– Chắc là gọi nhầm.
– Cũng chỉ có lý do này thôi.
Cô gật đầu:
– Công việc bận rộn không? Phải chú ý chăm sóc sức khỏe đấy, ở đó vào hạ sẽ mưa nhiều, ra ngoài nhớ mang dù nhé.
– Ừ, biết rồi, nghe lời chị, ngày ngày đều để dù trên xe. Bây giờ chị đang có thai mà, khỏe không? Nghe nói là không ổn định lắm.
– Ừ, xem duyên phận thôi, chuyện này cưỡng cầu không được mà. Việc duy nhất tôi làm được là bảo vệ nó thật tốt.
Nhạc Yên Nhi nói rất dịu dàng, Anjoye cũng cảm thấy ấm áp.
Chẳng biết vì sao mỗi lần nói chuyện với Nhạc Yên Nhi, anh đều cảm thấy ấm áp.
Có lẽ vì tình cảm.