Thấy cảnh này, người mới tới nhíu mày.
Người này nhìn quanh như đang tìm người.
Đúng lúc này, người giúp việc thông báo:
– Thưa ngài, có Lâm tiên sinh tới.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn về phía sau.
Nhạc Yên Nhi cũng nghe thấy, cô quay lại, khá kinh ngạc khi thấy Lâm Đông Lục.
Theo lý thuyết thì khách khứa lúc này đang ở giáo đường, sao anh lại đến đây?
Vẻ mặt anh khá nghiêm trọng, giống như không phải đến tham gia hôn lễ mà là có chuyện quan trọng cần giải quyết vậy.
Nhạc Yên Nhi định tới chào hỏi nhưng Dạ Đình Sâm đã mau chóng đứng chắn trước mặt cô.
Bàn tay hắn ôm sau lưng cô, giữ chặt eo cô.
Hắn như con mèo kiêu ngạo đang công khai biểu thị chủ quyền, đôi mắt phượng nhướng lên, trong mắt là ánh sáng không tên.
Lâm Động Lục thấy những hành động này của hắn, anh chỉ hơi nhíu mày rồi nhìn vào bụng Nhạc Yên Nhi, đã có thể thấy bụng cô lộ ra.
– Tổng giám đốc Lâm tới đây làm gì?
Dạ Đình Sâm hỏi.
– Không có gì, nghe nói cấp dưới của anh có một hacker cao thủ nên muốn mượn người, công ty tôi có chút chuyện cần.
– Việc này dễ thôi, tôi bảo Trần Lạc sắp xếp.
– Ừ. Yên Nhi, đã lâu không gặp.
Loading…Nói xong, Lâm Đông Lục không nhìn Dạ Đình Sâm nữa mà dịu dàng quay sang Nhạc Yên Nhi.
Đối mặt với người yêu cũ, Lâm Đông Lục vẫn cảm thấy xót xa, dù sao anh chính là người đã phụ cô, khiến cô phải chịu bao ấm ức trong suốt nhiều năm.
Món nợ với người phụ nữ này chưa trả hết, anh đã lại nợ một người phụ nữ khác, chỉ sợ sẽ mãi mãi áy náy với Nhạc Yên Nhi mà thôi.
Ánh mắt kia dịu dàng như tơ mềm quấn quanh Nhạc Yên Nhi.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Hắn không thích người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào vợ mình.
Hơn nữa còn là bạn trai cũ.
Vợ là của hắn, người khác nhìn nhiều cũng không được!
Dạ Đình Sâm lập tức lên tiếng, cũng thuận tiện đứng chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi:
– Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp rồi, dạo này ổn chứ?
Nhạc Yên Nhi đứng sau nghe thấy thế thì trợn ngược cả mắt, Dạ Đình Sâm đúng là càng ngày càng nhỏ mọn, ngay cả câu hỏi thăm thôi mà cũng ghen.
Lâm Đông Lục thấy Dạ Đình Sâm cuống lên mà vẫn giả vờ bĩnh tĩnh thì nhíu mày, không nể mặt lên tiếng:
– Anh anh có thể tránh ra chút không? Tôi có vài lời muốn nói với Yên Nhi, anh đứng cản cô ấy rồi!
Dạ Đình Sâm đen mặt, hắn lúng túng tránh ra nhưng không buông tay Nhạc Yên Nhi:
– Thật à? Xin lỗi, hai người có gì cứ nói, không sao. Chỗ này không có người ngoài.
– Tôi muốn nói riêng với Yên Nhi vài lời, được chứ? Anh không để tâm chứ?
Dạ Đình Sâm đen mặt.
Hắn nhíu mày, nói thẳng:
– Rất để tâm.
Nhạc Yên Nhi chọc chọc hắn:
– Thôi thôi, anh đừng ghen, nói vài câu thôi mà.
Dạ Đình Sâm mím môi, cuối cùng cũng lùi lại vài bước.
Lâm Đông Lục lên tiếng trước:
– Xem ra lần này anh phải đắc tội với anh ta rồi.
– Anh đừng đùa, anh ấy không nhỏ nhen thế đâu. Khi nãy ngại quá, đúng là chúng ta đã lâu không gặp, anh tìm em có chuyện gì?
– Không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm em thôi, đứa bé ổn chứ?
– Không ổn lắm, bác sĩ nói có nhiều khả năng sảy thai, lúc trước có xuất huyết một lần, cố gắng giữ được, chẳng biết có thể kiên trì bao lâu.
– Sẽ ổn thôi, anh tin đứa bé này sẽ không nỡ xa em đâu.
– Ừ, em cũng tin nó không thể bỏ em được.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, bàn tay nhỏ dịu dàng xoa bụng.
Lâm Đông Lục nhìn cô chằm chằm, thấy cô cúi đầu nở nụ cười hạnh phúc, ngay cả hơi thở cũng điềm tĩnh hơn nhiều. Có lẽ vì cô mang thai nên chỉ cần đừng gần thôi là người ta cũng cảm nhận được sự dịu dàng kia. Cô đang cúi đầu, một chút tóc mai xòa xuống, anh nhìn thấy, muốn vén lên.
Nhưng ngón tay anh cuối cùng vẫn siết chặt, không làm gì cả.
Bây giờ anh đã không còn tư cách rồi.
Dù lòng anh còn ảo tưởng nhưng chỉ có thể tự mình biết mà thôi.
Anh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi mới thở dài.
– Yên Nhi, xin lỗi em.
– Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn lên, cô khó hiểu nhìn anh.
Sao Lâm Đông Lục lại nói vậy?
– Yên Nhi, nếu anh làm một việc sai trái, gây tổn thương tới em thì em có tha thứ cho anh không?
– Sao anh tự nhiên hỏi vậy? Anh làm sai chuyện gì?
– Anh sợ… anh sau này sẽ làm sai chuyện, sẽ làm em tổn thương. Em là người anh không muốn làm tổn thương nhất!
Lâm Đông Lục dịu dàng nói, gương mặt ôn hòa tràn đầy quyến luyến.
Cô gái trước mắt từng là người mà anh coi trọng hơn tất cả.
Một nụ cười, một cái nhíu mày của cô cũng là ký ức đẹp nhất của anh.
Khi trước, anh rời bỏ cô để lấy quyền thừa kế.
Về sau, anh cũng hi vọng từ bỏ mọi thứ để có cô.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, quá muộn. Tất cả đã không còn kịp nữa, kết cục đã định, điều anh làm được chỉ có bảo vệ thật tốt những người bên mình mà thôi.
– Lâm Đông Lục, thật ra anh cũng biết em rất bao dung anh, dù anh làm sai nhiều chuyện nhưng em cũng không giận anh. Trước khi gặp Dạ Đình Sâm, anh là người hiểu rõ em nhất, dù không phải người yêu thì anh cũng là người bạn em coi trọng nhất. Anh và San San giống nhau, đều là người quan trọng với em, là bạn, cũng là người thân.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười.
Đây là lời nói thật, trái tim cô không còn chỗ cho Lâm Đông Lục nhưng tình nghĩa bạn bè còn y nguyên.
Trước khi Dạ Đình Sâm xuất hiện, người đàn ông này luôn bảo vệ cô. Nếu không có anh, cũng sẽ không có cô của bây giờ.
Lâm Đông Lục nghe vậy thì càng cảm thấy khó chịu. Mấy năm năm anh luôn tránh mặt cô là vì áy náy, anh không bước qua nổi bản thân mình.
Bây giờ gặp lại, trái tim vẫn còn đau.
– Yên Nhi.
Anh lẩm bẩm gọi tên cô, rất muốn nói một câu: Nếu anh làm sai, xin đừng hận anh.
Nhưng anh không nói nổi thành lời.
– Chúc phúc cho em, thấy em hạnh phúc là anh vui rồi.
– Anh và Bạch Nhược Mai ổn chứ? Em chưa từng gặp Hoan Hoan, hẳn nó là một đứa bé thông minh và đáng yêu nhỉ? Chắc chắn tính tình cũng giống nah.
– Bọn anh ổn cả, cảm ơn em đã quan tâm.
– Nhược Mai đâu? Hôm nay cô ấy không đến à?
– Cô ấy không khỏe nên không tới được. Anh về sẽ kể cho cô ấy nghe.
Lâm Đông Lục cười dịu dàng. Thấy Dạ Đình Sâm vẫn nhìn mình chằm chằm, anh bất đắc dĩ nói:
– Xem ra không nói chuyện tiếp được rồi, anh đến gặp San San, lát nữa sẽ đi cùng với mọi người.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, nhìn theo bóng anh rời đi.