Một tiếng sau, Cố Tâm Nguyệt bị đưa tới quán cafe.
– Các người làm tôi đau, đừng có ép tôi, tự tôi đi!
Cố Tâm Nguyệt bị hai người đàn ông to cao túm tay, lực tay của họ mạnh mẽ đến mức khiến khuôn mặt cô ta vặn vẹo vì đau.
Cô ta kêu gào từ trên xe tới giờ nhưng chẳng ai thèm để ý.
Vừa vào cửa, cô ta đã thấy Nhạc Yên Nhi. Trong quán cafe này không có bất kỳ một ai, ngay cả nhân viên cũng không, chỉ có một mình Nhạc Yên Nhi ngồi đó.
Cô ta bị đẩy mạnh vào trong, còn chưa kịp định thần thì cánh cửa phía sau đã đóng rầm lại.
Cố Tâm Nguyệt sợ hãi mở cửa nhưng chỉ tốn công.
Sau một lúc tốn sức, cô ta bỏ cuộc, vừa quay lại thì thấy Nhạc Yên Nhi đang bình tĩnh ngồi đó, Cố Tâm Nguyệt hoảng chết đi được.
Nếu đêm qua biết cách mở khóa điện tử của biệt thự thì cô ta đã trốn đi rồi, thấp thỏm chờ đến hơn sáu giờ sáng mới thấy người giúp việc dậy quét dọn vệ sinh, Cố Tâm Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Chẳng ngờ vừa đến sân bay đã bị người của Nhạc Yên Nhi bắt được.
Cố Tâm Nguyệt biết Nhạc Yên Nhi tìm mình vì chuyện tối qua.
Cô ta hít sâu rồi bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, quyết định chất vấn trước, ít nhất như vậy sẽ không thua khí thế.
Thua ai cũng được nhưng không thể thua Nhạc Yên Nhi!
Vì cô ta không xứng!
– Tối qua cô đi gặp anh Đông Lục vậy hai người có làm chuyện có lỗi gì với chủ tịch Dạ không?
Cố Tâm Nguyệt hùng hổ nói.
Nhạc Yên Nhi suýt cười phá lên, cô còn chưa mở miệng hỏi tội mà chẳng ngờ Cố Tâm Nguyệt đã trả đũa, hỏi ngược lại chuyện giữa cô và Lâm Đông Lục.
Cô và Lâm Đông Lục không thẹn với lương tâm, kể cả hôm qua cô vội đi nhưng trên đường vẫn gọi điện báo cho Dạ Đình Sâm. Cô hoàn toàn thẳng thắn, Dạ Đình Sâm là đàn ông, dù có ghen nhưng cũng phân được phải trái, không hề ngăn cản.
Chẳng ngờ Cố Tâm Nguyệt lại nghĩ cô chột dạ, làm chuyện mờ ám.
Cho dù có thì liên quan đếch gì đến cô ta?
Nhạc Yên Nhi ngước mắt lên, nói:
– Tôi với Lâm Đông Lục làm gì cũng chẳng liên quan tới cô, cần cô lo à?
– Đương nhiên là tôi phải lo rồi, tôi trông cô thay cho chị Nhược Mai!
Cố Tâm Nguyệt hung dữ nói:
– Họ bị cô quyến rũ đến thần hồn điên đảo, không thể nhìn thấu bản chất của cô nhưng tôi thì thấy rõ lắm. Cô là đồ ký sinh, rời khỏi đàn ông sẽ chết, cô ăn trong chén còn ngó trong nồi, lòng tham vô đáy!
– Tôi tham lam à?
Nhạc Yên Nhi khẽ cười thành tiếng như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười.
Cười một lúc, giọng cô bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt lạnh như băng.
Cô nhìn chằm chằm vào Cố Tâm Nguyệt, cô ta run lên, vô thức lùi lại một bước, muốn tránh khỏi Nhạc Yên Nhi theo bản năng.
Ánh mắt này quá đáng sợ.
Nhạc Yên Nhi không muốn nói nhảm với Cố Tâm Nguyệt nữa, cô đứng lên.
Nhạc Yên Nhi không thấp, một người phụ nữ sở hữu chiều cao 1m68 đã là chiều cao tương đối khá, nếu đi giày cao gót thì khí chất lại càng nổi trội hơn, nhưng vì Dạ Đình Sâm không thích nên bình thường cô không đi giày cao gót. Ngay cả bây giờ cô cũng chỉ đi một đôi giày búp bê đơn giản thôi.
Dù không đi giày cao gót, không cao bằng Cố Tâm Nguyệt, thế nhưng khí thế của cô hơn cô ta nhiều.
Cô bước từng bước tới gần, hờ hững nói:
– Tối qua cô vào pòng tôi để quyến rũ chồng tôi phải không?
– Không!
Cố Tâm Nguyệt phủ định nhưng lại liên tục lùi về sau để tránh xa Nhạc Yên Nhi:
– Cô đừng nói bừa, tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống!
– Vu khống?
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, sau đó, cô từ từ rút một bộ đồ ngủ màu hồng phấn từ trong túi xách ra:
– Tối qua cô đi vội quá nên quên mang theo này, còn nhớ không?
Vừa thấy đồ ngủ, sắc mặt Cố Tâm Nguyệt lập tức tái nhợt.
Chẳng trách cô ta cứ cảm thấy như quên mất thứ gì đó, hóa ra là đồ ngủ!
Cố Tâm Nguyệt cắn môi không nói, cô ta muốn giằng bộ đồ về nhưng Nhạc Yên Nhi đã nhanh chóng xoay người né tránh.
Cô rút bật lửa ra rồi bật lên, ngọn lửa dần lan rộng.
– Đừng!
Cố Tâm Nguyệt thấy bộ đồ mình thích nhất bị đốt thì giận đến đỏ bừng mặt, vội vàng lao tới cướp.
Ngay khi cô ta lao lên, Nhạc Yên Nhi ném bộ đồ xuống đất như ném rác, lửa lại càng lớn hơn.
Cố Tâm nguyệt vội quơ lấy một cốc nước trên bàn rồi dội xuống, ngọn lửa bị dập tắt, chỉ còn lại khói xanh vương vấn.
Cô ta rũ bộ đồ ra, thấy vạt áo đã bị thiêu rụi.
Đây là món quà mẹ cô ta tặng vào lễ trưởng thành, vậy mà giờ nó đã bị Nhạc Yên Nhi đốt.
– Nhạc Yên Nhi, tao liều mạng với mày!
Cố Tâm Nguyệt lao đến như một con thú nổi điên.
Cô ta không tin rằng trong quán cafe không người này, mình lại không thể đánh lại Nhạc yên Nhi.
Nhưng cô ta quá coi thường Nhạc Yên Nhi rồi.
Cô không phải đóa hoa được nuôi trong nhà kính, cô là người tay có thể khiêng vai có thể vác, cô đã sống trong giới giải trí nhiều năm, đã chịu nhiều vất vả rồi.
Cố Tâm Nguyệt thì khác, cô ta được lớn lên trong sự quan tâm của nhiều người, ai cũng nghe theo ý cô ta, túi xách cũng không tự cầm, luôn có người hầu kẻ hạ.
Cho nên nếu hai người đánh nhau, Cố Tâm Nguyệt không có cửa thắng.
Cố Tâm Nguyệt xông lên muốn túm tóc Nhạc Yên Nhi nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm ly nước chanh trên bàn, hất tới.
– Á!
Cố Tâm Nguyệt giật mình hét lên, cô ta vội vàng dùng tay để lau, tức tới run người.
Sáng nay cô ta đã tốn công trang điểm biết bao, giờ công cốc hết rồi!
– Tao phải liều mạng với mày!
– Chỉ bằng cô thôi à?
Nhạc Yên Nhi nhếch mép cười, cô bước tới, gạt tay cô ta ra rồi tát một cái.
Cái tát này rất mạnh, Cố Tâm Nguyệt lệch hẳn người sang một bên, lảo đảo ngã vào cạnh bàn, cô ta đau tới nhăn nhíu mặt mày.
– Mày… mày dám đánh tao? Đồ đàn bà không biết xấu hổ, mày có tư cách gì đánh tao? Thân phận tao cao quý hơn mày, tao đẹp hơn mày, vì sao người đàn ông ưu tú như vậy tao không lấy được mà mày lại có được?
Cố Tâm Nguyệt khóc, cô ta bất mãn nhìn Nhạc Yên Nhi.
– Nếu anh ấy yêu cô, chắc chắn tôi sẽ không giành! Đến cùng thì cô yêu anh ấy hay bởi vì anh ấy là của tôi nên cô muốn tranh giành?
Nhạc Yên nhi lạnh lùng nói.
– Ồ, bây giờ mày nói dễ nghe quá, khi trước anh Đông Lục yêu chị Nhược Mai, mày cũng mặt dày đi cướp mà? Bây giờ mày có tư cách gì dạy tao? Đúng, tao coi trọng Dạ Đình Sâm vì hắn là người của mày, chỉ cần là của mày thì tao phải cướp được!
Cô ta nói, giọng tràn đầy oán hận.
Mãi đến hôm nay Nhạc Yên Nhi mới biết Cố Tâm Nguyệt hận mình như vậy.
– Lâm Đông Lục yêu ai mà cô còn không biết à? Nếu không vì cô nói cho Bạch Nhược Mai thì chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhau! Cố Tâm Nguyệt, tôi có thể tha thứ cho cô một lần nhưng tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho cô nữa. Không ai có thể đụng tới người đàn ông của tôi!
Cô nhấn mạnh từng chữ rồi nói tiếp:
– Bây giờ tôi sẽ đưa cô về thành phố A, nếu sau này tôi còn nhìn thấy cô, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.