Sắc mặt thay đổi, gã nheo mắt lau sạch mặt rồi tát Dạ Vị Ương.
Cô đập người vào thân xe, tạo thành một tiếng vang lớn.
– Mẹ mày, cho thể diện mà không cần, đến lúc này rồi mày còn dám cứng với tao!
Nhạc Yên Nhi vội vàng lại gần, lo lắng hỏi:
– Vị Ương, không sao chứ?
Nửa mặt Dạ Vị Ương đã sưng đỏ, cô phun một ngụm máu ra, ngẩng đầu, hất tóc:
– Mày muốn chơi gái chứ gì? Được, tao đồng ý, chơi tao trước thì sao?
– Vị Ương, em nói gì thế?
Nhạc Yên Nhi hoảng sợ trợn tròn mắt, kinh hoàng nhìn sang.
Dạ Vị Ương nhíu mày, cô mau chóng nói nhỏ:
– Gã không bỏ qua cho chúng ta đâu, em sẽ kéo dài thời gian, chắc chắn anh cả sẽ tới ngay. Nếu không tại em thì chị sẽ không rơi vào nguy hiểm. Một mình em không sao cả, chị còn có anh cả nữa!
– Nhưng mà… chuyện này…
– Đừng có này kia nữa, ngủ với đàn ông thôi, ai sợ ai?
Cô cắn răng, quyết tâm.
Dạ Vị Ương thề nếu mình còn sống sẽ chặt tên này ra làm tám mảnh.
Mẹ nó chứ, dám động cả vào bà cô đây.
Tên cướp nhìn cô như nhìn một con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt.
Dù đã đồng ý nhưng vẫn còn rất hoang dã, rất khó thuần.
Gã vỗ tay:
– Anh thích quả ớt nhỏ như em đấy!
Loading…Nói xong, gã nhét Nhạc Yên Nhi vào xe rồi để Dạ Vị Ương ở thùng xe.
– Em gái nhỏ à, chưa chơi dã chiến bao giờ phải không? Anh trai cho em biết thế nào là kích thích!
– Được, chơi dã chiến thì tháo chân tao ra đi, không thì lát nữa làm thế nào banh chân ra được?
– Được! Nói hay lắm!
Gã cười ha ha rồi tháo dây thừng trên chân cô ra, sau đó cuống cuồng cởi quần áo.
Dạ Vị Ương lại nói:
– Nhìn mày đúng kiểu chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có gì hay cả, không biết phải có dạo đầu à? Vội vàng thế này tao làm gì có tâm tình gì mà rên?
Phối hợp ngoài ý muốn.
– Ồ? Cô em muốn dạo đầu thế nào?
Gã vui sướng hỏi thăm.
– Sờ, hôn, những thứ đấy mà không biết à?
– Ha ha, anh thích những cô gái phóng đãng như em đấy!
Gã đập bôm bốp vào mông cô, tiếng vang này ở nơi hoang dã quả khiến lòng người phấn chấn.
– Thích thế này phải không?
– Thích, lại thêm vài lần nào, rên cho mày nghe này!
– Được được được, rên cho anh nghe đi!
Gã ôm Dạ Vị Ương.
Trên người gã có mùi hôi do ở lâu trong ngục giam mà thành. Gã lại hơi gầy, nhìn hèn mọn khủng khiếp.
Cô nén buồn nôn để phối hợp với hắn, kệ đôi bàn tay kinh tởm kia xoa nắn, vỗ mông mình.
Hơn nữa, cô còn phối hợp rên vài tiếng làm gã hứng lên, không biết trời đất gì nữa.
Thấy gã đã choáng váng đầu óc, Dạ Vị Ương lập tức đá thật mạnh.
– Đệt!
Tên cướp gào lên, đau tới cuộn người lại, bộ mặt hung dữ đáng sợ.
Dạ Vị Ương chạy nhưng không kịp.
Gã rút súng nhắm về phía cô.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên sau lưng.
Tiếng đạn chui vào da thịt vang lên.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra như vòi nước hỏng van.
Dạ Vị Ương đứng đó, mở to mắt kinh ngạc nhìn ngực mình.
Nhưng trên người cô không có bất cứ vết thương nào cả, tiếng súng kia là từ phía sau truyền tới.
Cô kinh ngạc nhìn lại, một người đàn ông cao lớn đã chắn trước mặt cô.
Chưa kịp thấy đó là ai thì người kia đã ôm chặt lấy eo cô lăn một vòng trên đất rồi mau chóng núp sau xe.
Tiếng súng nổ liên tục nhưng anh ta đều nhanh nhẹn tránh được.
Hai người trốn sau xe, nghe gã cướp gào lên giận dữ:
– Ai? Đứa nào lén theo dõi tao, đi ra ngay!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, có một người chắn đạn cho Dạ Vị Ương rồi mang cô đi mất.
Mẹ nó, dám cứu người trước mặt gã, đúng là to gan.
– Mày ra đây!
Gã gào rú rồi siết chặt Nhạc Yên Nhi, nhắm súng về phía xe, nói:
– Mày còn không ra thì tao sẽ giết nó, tao đếm đến ba! Một…
Dạ Vị Ương lo lắng muốn xông ra nhưng cô bị Norman kéo lại.
– Đừng đi, nguy hiểm.
– Nhưng chị dâu…
Cô lo lắng nhìn anh ta, bây giờ mới thấy Norman có một vết thương ở phía ngực phải.
Anh ta dùng một tay chặn vết thương để máu chảy chậm lại.
Sắc mặt Norman tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, anh ta nhịn đau đến độ gân xanh trên trán đã nổi lên.
– Hai!
– Ba!
Ngay khi tên cướp đếm đến ba, Norman nhíu mày đứng bật dậy.
Lúc xoay người, anh ta vứt một cây súng lục xuống:
– Tự bảo vệ mình.
Nói xong, anh ta ra khỏi xe
Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm khẩu súng ngắn trên đất, cảm thấy bế tắc.
Sau khi ra ngoài, Norman cầm súng nhắm về phía tên cướp, nói:
– Đừng làm cô ấy bị thương.
– À, Dạ Đình Sâm đi thì một tên nước ngoài lại đến! Mày là ai, sao lại phá hỏng chuyện tốt của tao?
– Mày bắt cóc hôn thê của tao.
Norman thản nhiên đáp, dù anh ta đang bị thương nhưng khí thế không hề thua kém.
Anh ta là binh mà gã là cướp.
Trên người anh ta có khí thế khiến người ta khiếp sợ.
Đôi mắt khát máu nhìn về phía tên cướp làm gã run chân, sợ hãi cực độ.
Chỉ một ánh mắt đã khiến gã cảm nhận được tử vong gần kề.
Cảm giác sợ hãi lạnh lẽo chạy từ đầu tới chân.
Lúc trước, gặp người như Dạ Đình Sâm mà gã vẫn có thể cười to không sợ hãi, chẳng ngờ khi thấy kẻ ngoại quốc này, gã lại sợ gần chết, đúng là gặp quỷ mà!
– Mặc kệ tao bắt ai, nếu mày muốn cứu con này thì nộp súng ra đây, nếu không tao bắn chết nó!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì lắc đầu:
– Đừng nghe gã, gã sẽ bắn anh đấy.
– Im mồm! Mẹ mày!
Gã túm tóc Nhạc Yên Nhi, vẻ mặt dữ tợn.
Norman thấy thế thì buông súng.
– Ném qua đây.
– Được.
Anh ta ném súng, giơ hai tay, nói:
– Tao đang bị thương, thể lực không tốt, mày không phải lo. Mày thả con tin đi, để cô ấy thoải mái một chút.
Gã không nghe, nhìn quanh thấy đã an toàn, gã cướp súng, giữ chặt.
– Con kia đâu? Bảo nó ra đây! Lén lút sau lưng làm gì?
Dạ Vị Ương nghe vậy thì từ từ bước ra, sắc mặt Norman cũng thay đổi.