– Không sao đâu, anh nói đi, tôi chịu được.
Danny thở dài một hơi:
– Bởi vì những tin đồn xấu gần đây nên lãnh đạo của Tinh Huy quyết định… đóng băng hoạt động của cô. Xin lỗi Yên Yên, tôi đã cố hết sức nhưng không thể thay đổi quyết định của các lãnh đạo, bây giờ giá cổ phiếu của công ty đang chịu ảnh hưởng rất lớn…
Bàn tay vốn buông tùy ý trên giường của cô bỗng nắm chặt lại, vì dùng sức mà các đốt ngón tay trắng bệch cả ra.
Chỉ trong ngày hôm nay, cô mất đi chồng mình, mất đi hôn nhân, bây giờ lại mất luôn cả sự nghiệp.
Có thể coi như hoàn toàn trắng tay rồi.
Danny thấy qua hồi lâu mà Nhạc Yên Nhi không nói gì thì lo lắng gọi:
– Yên Yên, cô vẫn ổn chưa? Cô đừng thương tâm, cuộc sống bấp bênh là chuyện thường tình, đợi qua vài năm nữa, những tin tức này đều lắng xuống, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Bắt đầu lại ư, nào có dễ thế?
Thời kỳ huy hoàng của một ngôi sao nữ cũng chỉ có vài năm, giờ cô lại dính vào một loạt tin đồn xấu động trời, đợi sau khi cô sinh con xong thì càng không thể tiếp tục đóng phim.
Nhạc Yên Nhi gắng sức muốn nuốt ngược nước mắt trong hốc mắt về nhưng chúng vẫn không khống chế được mà rơi đầy mặt.
– Không sao đâu Danny, anh không cần áy náy đâu, là tôi đã sai.
Nhạc Yên Nhi rũ mắt, nhẹ giọng nói.
– Yên…
Danny muốn tiếp tục khuyên cô.
Nhưng Nhạc Yên Nhi lại hắng giọng, cố ý ra vẻ nhẹ nhõm:
– Dù gì bây giờ tôi đang mang thai, vốn cũng không làm việc được, coi như là nghỉ phép đi.
Bât luận thế nào, mấy năm nay Danny luôn thật lòng đối xử tốt với cô, cô không muốn để anh ta phải lo lắng.
Danny muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta thở dài, dặn dò:
– Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.
Cúp điện thoại, Nhạc Yên Nhi vùi mặt mình vào trong gối, cô không thể nhịn nổi nữa, để mặc cho nước mắt yên lặng chảy dài.
Hôm nay, là lần cuối cùng cô yếu đuối.
…
Từng ngày từng ngày qua đi, một tin tức động trời vì sự im lặng của Bạch Nhược Mai và giải thích của LN mà có xu hướng từ từ chìm xuống.
Phu nhân Minh Tú đứng ra ngăn cơn sóng dữ, dùng quyền lực của LN để trấn áp không cho truyền thông bàn ra tán vào.
Dường như tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Trừ Nhạc Yên Nhi.
Nhìn bề ngoài cô chẳng có gì khác trước, mỗi ngày cô đều sẽ vẽ tranh cùng Minh Tinh Tinh, nên cười thì cười, nên nghịch thì nghịch, không có chuyện gì thì cùng vào bếp với Dư San San để nghiên cứu các món ăn, sau đó giấu Minh Tinh Tinh ăn những món ăn dở tệ mà mình tạo ra.
Nhưng nhiều lần, Anjoye phát hiện ra Nhạc Yên Nhi nhân lúc mọi người không chú ý, chạy vào nhà vệ sinh nôn hết tất cả cơm trong bụng ra.
Trước mặt mọi người cô tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ là để che giấu vết thương của mình mà thôi.
Phu nhân Minh Tú đã đến thăm cô một lần, trên gương mặt của người phụ nữ nghiêm khắc đó hiếm khi xuất hiện vẻ hổ thẹn như thế này.
– Yên Nhi, tủi thân cho con rồi, chuyện ta đã đồng ý với con ta nhất định sẽ làm được.
Bà đã biết chuyện Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi ly hôn, nhưng trừ kinh ngạc và tức giận ra thì bà không có cách nào thay đổi được quyết định của con trai mình.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười như không có chuyện gì:
– Phu nhân nói gì thế, cả hai chúng ta đều hiểu Dạ Đình Sâm, không ai có thể thay đổi quyết định của anh ấy được, chắc là do con và anh ấy không có duyên phận, chúng con chỉ có thể đi cùng nhau đến đây thôi.
Phu nhân Minh Tú nắm lấy tay Nhạc Yên Nhi, trầm giọng nói:
– Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần con đồng ý nhận ta thì ta chính là mẹ con, sau này gặp phải bất cứ chuyện gì nhớ phải đến tìm ta.
Hai mắt Nhạc Yên Nhi đỏ lên, cô gật đầu thật mạnh:
– Cảm ơn mẹ.
Có lẽ sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc, cô không thật sự mất hết tất cả, cô có tình thân, có bạn bè, có nhiều người quan tâm cô như thế.
Sau khi phu nhân Minh Tú về, không biết Anjoye lên cơn gì, cứ ép cô phải ra ngoài ăn cơm bằng được, còn không chịu mang hai cậu nhóc theo nữa.
Thực ra Nhạc Yên Nhi không có khẩu vị gì, nhưng sau khi phu nhân Minh Tú tới, cô đột nhiên nhận ra, còn có rất nhiều người quan tâm tới cô, cô không thể cứ mãi chìm đắm trong bi thương, khiến cho những người quan tâm mình phải lo lắng.
Vì thế cô không từ chối nữa mà ra ngoài cùng Anjoye.
Hai người đi tới một nhà hàng rất có đặc biệt, cả nhà hàng chỉ có hai người khách là họ.
– Cậu bao cả nhà hàng rồi à?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi.
– Nếu không làm thế thì chị nghĩ với độ hot hiện tại của mình, chúng ta còn có thể yên tĩnh ăn một bữa cơm à?
Anjoye cố ý nháy mắt nói.
Nhạc Yên Nhi cũng biết bây giờ mình mang đầy tiếng xấu nên chột dạ, không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô liếc nhìn thực đơn, thực đơn rất mới, xếp ở vị trí trên cùng lại toàn là những món ăn mà cô thích.
Ví dụ như cá dưa chua, canh thịt, sườn chua ngọt…
Toàn là những món ăn rất gần gũi!
– Cậu cũng biết chọn chỗ thật đấy, sao thực đơn toàn là những món tôi thích thế?
Nhạc Yên Nhi biết Anjoye cố ý đưa cô ra ngoài giải khuây nên cũng không muốn phụ lòng anh ta, cô buông bỏ tâm sự trong lòng, cười nói.
– Vì tôi thông minh mà.
Anjoye không hề keo kiệt giành lời khen cho bản thân, làm cho Nhạc Yên Nhi phải trợn mắt lên.
Cô chọn mấy món không cay, lúc chọn canh cô hơi do dự một chút, thực ra trước kia cô không hay ăn canh, nhưng từ sau khi chung sống với Dạ Đình Sâm, trên cơ bản bữa nào cũng có canh, vừa ấm dạ vừa bổ dưỡng.
Canh hắn nấu ngon không ai sánh bằng, cô đã ăn quen rồi, sao có thể vừa miệng những món canh khác được?
– Cứ thế này đã, cậu có muốn ăn gì nữa không?
Cô không gọi canh.
Anjoye nhận lấy thực đơn liếc nhanh một cái, hỏi:
– Canh gà cẩu kỷ long nhãn của tiệm này là nổi tiếng nhất đấy, chị không định nếm thử à? Nó tốt cho phụ nữ lắm đấy.
– Không đâu, không muốn uống.
Cô mím môi cười.
– Thử chút đi, gần đây chị gầy đi nhiều quá, coi như bồi bổ cho đứa trẻ vậy, gọi một phần nhé.
– Vậy… cũng được.
Thấy anh ta kiên trì như thế cô cũng không nói thêm gì nữa mà gật đầu đồng ý.
Các món ăn nhanh chóng được bê lên, tốc độ nhanh hơn cô dự đoán nhiều, dường như đối phương đã sớm biết cô sẽ gọi những món gì vậy.
Anjoye múc canh cho cô và giục:
– Nếm thử xem có ngon không.
Nhạc Yên Nhi nếm thử một ngụm, cơ thể của cô run lên.
Món canh này…
Sao có thể giống canh mà Dạ Đình Sâm nấu đến vậy?
Cô vội vàng nếm thử mấy món ăn, hương vị hoàn toàn không hề sai, giống hệt những món mà Dạ Đình Sâm nấu.
Cô đã quá quen thuộc với mọi thứ của người đàn ông đó, sao có thể giống đến vậy.
– Phục vụ!
Cô kích động hét lên, giọng nói run rẩy nứt vỡ giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.
– Thưa cô, sao thế ạ?
– Đầu bếp nấu những món này đâu?
Cô khẩn trương túm lấy quần áo của cô gái kia, hỏi với giọng đầy chờ mong.
– Ở bếp sau, hôm nay chỉ có hai vị khách nên ở đằng sau chỉ có một đầu bếp.
Phục vụ đáp lại với vẻ đầy nghi hoặc.
Nhạc Yên Nhi đứng bật dậy khỏi ghế, chạy về phía nhà bếp, nhân viên phục vụ bị dọa sợ, chạy kè kè theo sau cô:
– Thưa cô, nơi đó là nhà bếp, khách hàng không được xông vào.
Nhưng không cản nổi nữa.
Nhân viên phục vụ muốn xông lên ngăn cản nhưng lại bị Anjoye giữ chặt vai.
Anh ta nhìn về lối vào nhà bếp bằng ánh mắt thâm thúy, cất giọng trong tiếng thở dài:
– Để cô ấy vào đi, dù sao thì… cô ấy cũng sẽ không thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp…