Người gọi đầu tiên là phu nhân Minh Tú.
– Con ở đâu?
– Cửa nhà Yên Nhi.
– Yên Nhi đâu?
– Không ở nhà.
Nghe thế, phu nhân Minh Tú yên lặng vài giây rồi đột nhiên nổi cáu:
– Nếu không phải hai chân con còn nên giữ để đuổi theo con dâu mẹ thì chắc chắn mẹ đã tìm người đánh gãy chân con rồi! Không ở nhà thì con đứng trước cửa làm gì, mau đi tìm đi. Mất tích hơn hai tháng là chuyện một người chồng nên làm à?
– Con đang chuẩn bị tìm, hình như cô ấy giận rồi.
– Nếu không đuổi theo được thì con cũng không cần sống mà về nữa đâu.
Phu nhân Minh Tú đã từ chức nhưng uy nghiêm còn đó, bà giận dữ ra lệnh.
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ cúp máy, giờ là Vãn Vãn gọi.
– Mosey mosey, xin hỏi đây có phải số ba con không?
Vãn Vãn hỏi.
– Sao con biết?
– Con có tùy tùng Evan mà! Được, nghiêm túc nào, mẹ con đâu? Giận à?
– Ừ.
Hắn đáp ngắn gọn.
– Mẹ nói phải, đúng là ba còn sống, làm còn làm ra chuyện bỏ vợ bỏ con, quả là tội đáng chém! Từ hôm nay trở đi, con không thừa nhận ba là ba con, có di ngôn cứ nói với mẹ! Tạm biệt!
Vãn Vãn dập máy.
Trong năm phút nhận điện thoại ngắn ngủi này, hắn cũng nhận được vô số tin nhắn.
Nhưng không có bất kỳ một tin hỏi thăm nào, tất cả toàn là chỉ trích, ai bảo hắn khiến Nhạc Yên Nhi ấm ức như vậy.
Dạ Đình Sâm gọi cho Trần Lạc, hắn muốn định vị vị trí của Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ Trần Lạc từ chối luôn:
– Xin lỗi ngài, giờ tôi không phải cấp dưới của ngài nữa, tôi là người của Nhị thiếu. Cấp trên của tôi vừa ra lệnh không được cung cấp bất cứ trợ giúp nào cho ngài, chuyện vợ chồng ngài thì mong ngài tiếp tục cố gắng.
– Chẳng lẽ cậu mặc kệ để chúng tôi cãi nhau thế à?
– Cô Nhạc còn cãi nhau được với ngài thì ngài quá hạnh phúc rồi, tôi còn tưởng cô ấy bỏ ngài luôn đấy.
Trần Lạc thẳng thắn nói.
Thật ra mọi người đều biết hắn không chết nên họ không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn.
Nhưng hắn biến mất lâu như vậy mà không có bất kỳ tin tức nào, điều này mới khiến người ta oán giận.
Hơn nữa, Nhạc Yên Nhi là người bị tổn thương nhất!
Dạ Đình Sâm chẳng ngờ mình lại có lúc tứ cố vô thân thế này.
Nhưng hắn không buồn, ngược lại, hắn còn cười. Cuối cùng đã có thể trút bỏ mọi gánh nặng để ở bên Nhạc Yên Nhi, coi như theo đuổi vợ gian nan thì sao nào?
Ổn định tâm trạng xong, hắn bắt đầu tìm kiếm. Hắn tin mình sẽ tìm được.
Nhạc Yên Nhi lái xe vô định, cô nhận ra thành phố này có quá nhiều hồi ức của hai ngườ, đi đâu cũng không thể tránh khỏi bóng hình thân quen kia.
Trước kia, cô lấy đó làm an ủi nhưng bây giờ cô chỉ tức giận không thôi.
Tới cửa hàng, đó là nơi họ từng mua đồ uống trà.
Tới siêu thị, họ từng mua đồ ăn ở đó một lần.
Tới công viên trò chơi, đây là nơi hắn cầu hôn.
Tới bờ biển, hắn từng cứu cô ở đây.
Tới triển lãm, là ảnh chụp của hai người tham gia triển lãm đá quý.
Tới cửa hàng quần áo, họ mua lễ phục ở đây.
Hai người họ còn có nơi nào chưa đi không? Cô nghĩ.
Cuối cùng, cô ngồi ở quảng trường, phía đối diện có một ca sĩ đang khàn giọng hát tình ca, cảm giác rất đặc biệt.
Có lẽ tâm trạng cô không tốt nên thấy thật đau lòng, nước mắt cô chảy xuống, ướt hết mặt.
Màn hình led trên cao ốc đang phát tin sáng nay, truyền thông đã phí rất nhiều công sức để liên hệ với công ty con của LN ở thành phố A và trụ sở chính để chứng thực tin tức.
Ai nấy đều cảm khái người giàu thật biết chơi.
Lúc đầu là Nhị thiếu gia nhà họ giả chết, sau đó Nhạc Yên Nhi giả chết, giờ lại đến Dạ Đình Sâm.
Lần nào cũng là tin nóng sốt, phóng viên bọn họ không chịu nổi!
Thậm chí, có đài truyền hình còn @ tài khoản của Nhạc Yên Nhi với bàn viết: “Xin các nhân vật công chúng nếu tuyên bố tin quan trọng hãy chọn vào ngày làm việc, có rất nhiều hãng truyền thông đang phàn nàn về việc mọi người gây chú ý vào ngày nghỉ làm họ tăng ca rất mệt!”
Lập tức, tin này được chia sẻ rầm rộ.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.
Thời gian trôi qua từng phút, Nhạc yên Nhi chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, người qua lại không ngừng khiến cô hoa mắt.
Cuối cùng, trong tầm mắt cô xuất hiện một người với dáng vẻ mệt mỏi.
Con ngươi cô co lại, phản ứng đầu tiên là phải đứng dậy bỏ đi.
– Định tránh mặt anh mãi à?
Bên tai là giọng nói trầm và gợi cảm như trước.
Nhạc Yên Nhi run lên, cô quay lưng về phía hắn. Sau đó, cô mỉm cười quay lại.
– Đúng là không thể tránh mặt mãi, ngày ly hôn còn cần anh phối hợp mà.
Cô không biết mình xúc động nhất thời hay đã nghĩ kỹ mà bỗng nói vậy.
Trái tim cô cũng run lên, khi nói ra câu đó, cô rất đau đớn nhưng nét mặt vẫn bình thản nở nụ cười. Bàn tay cô đã siết lại, móng tay đam vào thịt rất đau.
Khoảng cách giữa hai người không nhỏ, hệt như khi ở giáo đường cách một tấm thảm đỏ dài, nhưng lúc này không phải thảm đỏ mà là người qua người lại trên đường.
Không ai để ý tới họ, ai nấy đều đang nhìn màn hình lớn.
Dạ Đình Sâm thấy nụ cười cưỡng ép của cô thì đau lòng, hắn bước tới.
Nhưng Nhạc Yên Nhi giật mình lùi lại, cô kêu lên:
– Đừng tới đây!
Hắn nghe thế thì bước chân khựng lại, đôi mắt sâu nhin cô, ánh nhìn phức tạp.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, sau đó nói:
– Dạ Đình Sâm, em không muốn mất anh một lần nữa. Vậy nên em bỏ cuộc, về sau có đau đớn cũng chẳng liên quan gì đến em. Anh còn nhớ rõ lần đầu anh mất tích không, sau khi anh được tìm thấy trên biển rồi lại mất tích, lần thứ hai là khi tai nạn xe, em mang thai nhưng không liên lạc được cho anh, lần thứ ba là ở nhà máy bỏ hoang, anh thay em chịu đòn nhưng thứ em nhận lại là tin anh đã chết, lần thứ tư, chính là lần này. Tính đi tính lại, bỏ qua năm năm kia, em mới bên anh có hai năm. Hai năm anh mất tích bốn lần, khiến em sợ hãi bốn lần, em chịu đủ rồi!
Em biết anh không muốn em lo lắng nên em giả vờ bĩnh tĩnh, biết anh lừa em, em phải giả vờ ngu ngốc. Nhưng lần này em chịu đủ rồi! Em biết anh còn sống, nghe được giọng anh nhưng không tra ra anh. Mỗi đêm em đều tỉnh dậy từ ác mộng, hẳn là anh cũng thấy rất rõ qua camera phải không?