Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hơi ngẩn ra, rồi sau đó lại càng bướng bỉnh hơn, tức giận nói:

– Anjoye, chú đúng là nói mãi không thủng, tôi cũng vì muốn tốt cho chú thôi, chú không muốn sống tiếp nữa à?

– Sống tiếp? Sống thống khổ giống như hiện giờ sao?

Anjoye cười lạnh tự giễu.

Bây giờ trông anh ta có vẻ vinh quang, nhưng những đau khổ sau lưng thì ai biết.

Những thứ mà anh ta lấy được đều không phải là thứ mà mình muốn.

Càng ngồi trên vị trí này lâu anh ta càng thấy cuộc sống của mình vô nghĩa, càng ngày càng cách xa những gì mình muốn. Anh ta buộc phải sống trong bóng tối, cuối cùng cũng đã hiểu nỗi khổ của Dạ Đình Sâm rồi.

Nhưng hắn đợi được người cứu rỗi, còn anh ta thì sao?

Đến bao giờ anh ta mới gặp được người cứu rỗi mình, Mạnh Y Bạch đã chết rồi, còn anh ta thì sao?

Anh ta không thích cảnh tôi lừa anh gạt trên thương trường, cuộc sống đơn giản không phải tốt hơn à?

Nỗi khổ của của anh ta, ai hiểu cho?

Molly nghe thế thì trái tim nhói đau.

Đôi mắt như nai con của cô lấp lánh rực rỡ.

Cô nhìn chăm chú vào Anjoye và nói:

– Cho dù có đau khổ hơn nữa chú cũng sống tiếp được không? Nếu như chú chết đi sẽ có nhiều người buồn lắm!

– Ai sẽ buồn chứ?

Loading…

– Người thân của chú, không phải chú có người thân sao? Anh trai chị dâu, em gái, cha mẹ của chú, nhiều người nhớ thương chú như thế chẳng lẽ còn không đủ sao?

Anh trai chị dâu…

Em gái…

Cha mẹ…

Đã rất lâu anh ta không biết được thế nào là tình thân, mấy năm gần đây mới cảm nhận được tình cảm anh chị em, nhưng rồi lại không biết mình có thể sống đến khi nào.

Buồn cười, thật là buồn cười!

Nụ cười của anh ta thật thê lương, giống như một phiến băng mỏng dễ vỡ vậy.

Cô nhìn mà thấy lòng quặn đau, nắm chặt tay lại, móng tay bóng nhuận cắm vào da thịt, cố lấy hết dũng khí ra nói:

-Tôi… tôi cũng muốn chú sống tiếp, tôi sẽ đi tiếp cùng chú! Nếu như chết rồi thì không còn gì nữa, đến cả hy vọng ấm áp nhất kia cũng không có.

– Cô ư?

Anjoye kinh ngạc nhìn cô.

Trông cô gầy yếu đến mức một cơn gió cũng thổi bay được thế này mà lại dám to gan nói sẽ đi tiếp cùng anh ta à.

Anh nhếch môi cười lạnh, híp mắt lại nói:

– Hunt có biết cô đến đây không? Cô nên về sớm đi, tránh lại hôn mê ở đây, đúng là đồ phiền phức!

Anh ta phất tay đầy vẻ ghét bỏ rồi đi qua người cô, thế nhưng lại bị cô giữ lại.

Sức của cô không lớn nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Dường như phải hạ quyết tâm lớn lắm cô mới giữ anh ta lại.

Anh ta nhíu mày, muốn biết rốt cuộc cô nhóc này định làm gì.

– Chú ghét tôi thế sao? Không muốn để tôi ở lại sao? Chú thật sự… không có… ấn tượng gì với tôi à?

Rốt cuộc cô cũng đau lòng hỏi ra mấy câu đó.

Vốn cô muốn đợi anh ta tự phát hiện nhưng rồi cô nhận ra hình như anh ta đã hoàn toàn quên cô rồi.

Anjoye nghe thế thì lạnh giọng đáp:

– Đúng thế, tôi rất ghét cô, cô tưởng mình là ai, trẻ con không biết trời cao đất dày. Có ấn tượng với cô? Tôi không có hứng thú gì với một con nhóc chưa dậy thì cả.

Molly nghe thế thì trái tim đau đớn dữ dội, mỗi lần hít thở đều giống như có kim đâm vào lòng, đau đến mức chết đi sống lại.

Cho dù đã nhiều năm qua đi, gương mặt của cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không đến mức không có chút ấn tượng nào chứ.

Cô tưởng rằng bản thân đã để lại một nét mực đậm trong sinh mệnh của anh ta, nhưng không ngờ anh ta vốn không hề bận tâm đến cô.

Chỉ là mình cô đơn phương mà thôi!

Nhịn cơn đau ở ngực, quật cường không để nước mắt rơi xuống, cô cố chấp lên tiếng:

– Không sao, chú ghét tôi cũng được, không hứng thú với tôi cũng chẳng hề gì, tôi là bác sĩ chú là bệnh nhân, chú ngoan ngoãn phối hợp điều trị là được rồi. Đợi sau khi chú khỏi bệnh, tự nhiên tôi sẽ biến mất, chú có ra sao cũng không liền quan gì tới tôi.

– Sao cô lại bướng bỉnh thế chứ?

Anjoye hoàn toàn bó tay với cô.

Vừa hay đúng với câu nghé con không sợ hổ.

Nhưng anh ta lại cứ không nhẫn tâm ra tay, nghĩ lại chuyện cô hôn mê lần trước mà anh ta vẫn còn thấy sợ.

– Chú cứ để cho bác sĩ chúng tôi phái tới khám bệnh thì chú sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa.

– Bác sĩ mà các người phái tới, như cô ta hả?

Anjoye nhìn thẳng vào Cassie đang đứng yên bất động ở cửa.

Cô ta đi theo họ vào đây, ở trong trang trại không có nhiều người làm vì thế trên đường đi không ai ngăn cản cô ta.

Cô ta đúng là đen đủi, vừa vào liền đối diện ngay với ánh mắt của Nhị thiếu, đang căng thẳng không biết làm gì thì Anjoye bất ngờ đi về phía cô ta.

Anh ta nhếch môi lên, đánh giá Cassie từ đầu đến chân một lượt, cô ta có ảo giác, khi đứng trước mặt người này thì bản thân cứ như không mặc quần áo vậy, đôi mắt của anh ta dường như có thể nhìn thấu tất cả!

Tim cô ta đập thình thịch đầy bất an, cả người cứng nhắc, mồ hôi lạnh rỉ ra từ cột sống, nhưng không thể lùi lại dù chỉ một bước.

– Chủ… chủ tịch Dạ.

Cô ta sợ hãi gọi.

Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Anjoye nhướng lên, tràn ra ánh sáng trêu tức, nó kiều diễm đến mức khiến người ta mất hồn.

Bàn tay mang hơi thở cướp đoạt với những ngón tay lạnh như băng của anh ta từ từ ma sát vào da thịt của cô ta, làn da thô ráp riêng có của nam giới khiến cô ta có cảm giác khó nói thành lời, cô ta run lên, không biết có phải do sợ hãi hay không.

– Trong bệnh viện các em toàn là phụ nữ xinh đẹp giống em à? Đương nhiên ngoại trừ cô gái kia, con bé đâu thể xem là phụ nữ, chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thôi.

Giọng nói của anh ta tràm khàn khiến người khác phải mê mẩn.

Cassie thấy anh ta khen mình đẹp thì liền thấy kích động, không còn quá sợ hãi nữa.

Cô ta vội vàng ra vẻ xấu hổ đáp:

– Không… không phải là toàn bộ, có người đẹp, cũng có người không. Nhưng những người được phái tới để chăm sóc chủ tịch Dạ đều là những cô gái xinh đẹp nhất trong khoa.

– Vì thế, em cũng là một trong những người đẹp nhất à?

– Không… không đám nhận.

Cô ta cười đắc ý, rõ ràng là muốn thừa nhận nhưng miệng thì vẫn cố ý nói mấy lời khiêm tốn.

Anjoye nghe thế thì mỉm cười, sau đó to gan ôm lấy eo của cô ta, lôi cô ta vào lòng mình, cúi đầu xuống liền nhìn thấy đồi núi chập chùng của cô ta ép vào người anh, càng khiến cô ta quyến rũ hơn.

Cassie không kịp đề phòng, bất ngờ kêu lên một tiếng, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, cô ta mừng thầm, cả mặt đỏ bừng lên.

Molly thấy thế thì há hốc mồm, có vẻ không thể tin được.

Anh ta… anh ta dám ở trước mặt cô…

Cô càng đau lòng hơn, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, nhựng người đàn ông đó cứ làm như không thấy vẻ mặt của cô.

Nụ cười quyến rũ của anh ta khiến mắt cô nhói đau.

Thật ra bao nhiêu năm nay người đàn ông mà cô thích chưa hề thay đổi, vẫn là một tên khốn kiếp đáng ghét!

– Bác sĩ Molly, có phải cô nên về rồi không, đừng làm phiền tôi chữa bệnh nữa.

Anh ta nhướng mày cười, tay nâng cằm của Cassie lên, nháy mắt với cô ta:

– Sắp đến trưa rồi, em muốn ăn gì? Bít tết với rượu vang được không? Trang trại của tôi không thiếu nhất chính là rượu ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK