Dạ Đình Sâm bị cô gái nhỏ này chọc tức nhưng chẳng biết phải xử lý cô thế nào, mà thực ra thì hắn cũng không nỡ.
Cho nên khi nói một người đàn ông trừng phạt một người phụ nữ, vậy thì anh ta sẽ có thủ đoạn riêng.
Mắt Dạ Đình Sâm tối lại, hắn đột ngột nhấc tay lên, bắt đầu vuốt ve khắp người Nhạc Yên Nhi khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô trừng mắt, chẳng hiểu vì sao đang nói chuyện tử tế mà hắn lại động tay động chân, vội giữ tay hắn lại:
– Anh làm gì đấy? Mắt phượng nhìn lên, con ngươi là màu mực.
– Làm em.
Nhạc Yên Nhi bị thái độ đùa giỡn lưu manh công khai này làm cho nghẹn họng, cô ngẩn ra.
Dạ Đình Sâm tranh thủ lúc này, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hắn nếm đôi môi ngon ngọt của cô hết lần này đến lần khác nhưng không biết thỏa mãn là gì, tay cũng không ngừng mơn trớn trên cơ thể cô như đòi hỏi nhiều hơn.
Nhạc Yên Nhi bị hôn dần cảm thấy khát khao, thế nhưng chút lý trí cuối cùng đã giúp cô chớp lấy cơ hội, quay đầu sang một bên để né nụ hôn của hắn.
Cô thở dốc:
– Dạ Đình Sâm, chân em… chân em vẫn đau.
Nụ hôn bị né tránh nhưng Dạ Đình Sâm không giận, hắn tiện đà hôn xuống xương quai xanh và cổ của cô, cảm nhận làm da mịn màng của cô, ngay cả những lời nói ra cũng không còn rõ ràng:
– Không sao, tôi sẽ cẩn thận, em không cần cử động đâu.
Nghe thế, mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng lên.
Đây không phải vấn đề cử động hay không mà! Lúc bình thường, Dạ Đình Sâm luôn cao ngạo lạnh lùng và cấm dục, thế nhưng trên giường hắn lại không hề kiềm chế, kể cả đã nhịn nhưng lần nào cũng làm cô mệt gần chết, nếu cứ thế này chắc chắn sáng mai cô không ra khỏi giường nổi mất.
Nhạc Yên Nhi muốn giãy giụa nhưng sức cô chẳng ăn thua, chỉ đành mặc cho hắn làm xằng làm bậy trên người mình.
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi chuẩn bị phó mặc cho số phận thì tiếng gõ cửa vang lên, quản gia Thẩm thưa:
– Thiếu gia, Âu thiếu và Bạch thiếu tới.
Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần? Bọn họ tới biệt thự Hoàng Đình làm gì? Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm vậy, nhưng Dạ Đình Sâm thì như không hề nghe thấy, vẫn đang tung hoành trên người cô.
– Này.
Cô đẩy hắn:
– Anh nghe thấy không, có người đến kìa, mau dậy đi.
Dạ Đình Sâm dứt khoát chặn cái miệng nhỏ nói chuyện không xuôi tai này lại:
– Kệ chúng nó đi.
Thế này là sao, khách đến nhà mà chủ nhà lại ở trong phòng không chịu ra.
Toàn người trưởng thành cả rồi, ai mà không biết anh ở trong phòng làm gì, cô còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa! Nhạc Yên Nhi định đẩy hắn ra thì ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nam với giọng điệu trêu tức:
– Anh, hứng thú ghê nhỉ, tình cảm mặn nồng với chị dâu đến độ bọn em đến cũng không thèm gặp, đủ lắm rồi đấy nhé.
Giọng nói này thành công ngăn Dạ Đình Sâm lại.
Chết tiệt, ai cho Âu Duyên Tây vào đây? Nghe thấy người bên trong vẫn yên lặng, Âu Duyên Tây cười xấu xa, gã liếc sang phía Bạch Kính Thần, nói tiếp:
– Anh cả, anh không ra là em tông cửa vào đây này.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực điểm.
Hắn rời khỏi người Nhạc Yên Nhi, thấy gương mặt cô ửng hồng, quần áo xộc xệch, vai lộ ra ngoài, đôi mắt nai con cũng mịt mờ vì hơi nước.
Bộ dáng vô tội yếu đuối rõ là chờ người tới chà đạp mà.
Quyến rũ thế này mà hắn không ăn được! Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm nheo lại, hắn nghiêng đầu sang một bên không nhìn cô nữa đồng thời cũng cài lại nút áo sơ mi khi nãy vừa cởi rồi ra ngoài.
Thấy hắn rời đi, Nhạc Yên Nhi thở phào, cô cũng ngồi dậy chỉnh sửa quần áo, thế nhưng hơi thở vẫn gấp gáp, ngực cô phập phồng còn nhịp tim vẫn loạn.
Dạ Đình Sâm đẩy cửa, quả nhiên thấy hai tên khách không mời mà đến vô liêm sỉ kia.
Âu Duyên Tây nhíu mày:
– Anh, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm xuân của anh lại bị bọn em cắt ngang, muốn đánh bọn em lắm phải không? Dù sao Âu Duyên Tây cũng nổi tiếng phong lưu, gã chẳng bao giờ kiêng dè những chuyện này, không hề giữ mồm giữ miệng.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn gã, trong mắt rõ ràng viết: Coi như cậu cũng biết thân biết phận.
Ngay cả Bạch Kính Thần cũng trêu ghẹo:
– Nghe quản gia Thẩm nói anh vừa về đã vào phòng, chẳng thèm ăn cơm luôn.
Trước đây anh cả có phải người say mê chuyện này đâu.
Dạ Đình Sâm hít sâu, nhịn mong muốn đè hai thằng em xuống đánh cho một trận lại, sau đó hắn híp mắt lạnh lùng nhìn họ:
Ai bảo hai đứa đến? Anh cả, anh quá đáng rồi đấy, từ ngày anh kết hôn đến giờ đều không chịu tụ tập với bọn em,bây giờ bọn em đến nhà tìm anh mà còn không được chào đón nữa.
Âu Duyên Tây nói.
Chào đón à? Không đuổi gã cút đi là do Dạ Đình Sâm tốt tính rồi.
– Hai đứa đến làm gì? Biết Âu Duyên Tây chẳng bao giờ nói chuyện tử tế nổi, hắn quay sang hỏi Bạch Kính Thần.
Bạch Kính Thần đẩy kính, mỉm cười, ánh mắt có ẩn ý:
– Em mới từ Anh về, lần này tra được nhiều thứ đấy.
Liên quan đến chính sự, Dạ Đình Sâm cũng nghiêm túc hẳn:
– Xuống nhà rồi nói.
Ba người ngồi trong phòng khách, mợ Trương đem trà nước lên rồi lui xuống, không dám quấy rầy.
Đáng tiếc mới mở đầu câu chuyện thì một loạt tiếng bước chân vang lên, Bạch Kính Thần vội dừng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mắt họ.
Khách đến nhà, là nữ chủ nhân, Nhạc Yên Nhi xấu hổ thế nào cũng phải xuống chào hỏi.
Nhưng cô chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy khi chiều đi casting, để phù hợp với yêu cầu của nhãn hiệu cô đã chọn một chiếc váy dài màu trắng sữa, khi xuống lầu, làn váy nhẹ nhàng chuyển động, đẹp không sao tả xiết.
Âu Duyên Tây từng gặp Nhạc Yên Nhi nhưng với Bạch Kính Thần thì đây là lần đầu.
Anh ta luôn nghiêm cẩn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình trong nháy mắt.
Người bình thường khi mặc váy trắng sẽ rất khó bởi lẽ bất cẩn thì sẽ có vẻ nhạt nhẽo, nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác, vẻ thanh nhã của cô phối hợp với chiếc váy trắng tạo nên một phong cách rất đặc biệt, dáng người thon thả, bước chân nhẹ nhàng, đường cong rõ ràng, khuôn mặt ửng hồng ngại ngùng, đôi mắt sáng như sao, ai được cô nhìn cũng sẽ có cảm giác tim đập rộn ràng.
Bạch Kính Thần mau chóng đánh giá, tướng mạo và khí chất của Nhạc Yên Nhi vô cùng xuất chúng trong ngành giải trí, thuần khiết nhẹ nhàng, tự nhiên.
Trước đây anh vẫn lo Dạ Đình Sâm coi cô là thế thân của Mạnh Y Bạch, nhưng bây giờ chỉ sợ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Nhạc Yên Nhi và Mạnh Y Bạch yếu đuối là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Nhạc Yên Nhi có thể khiến người ta sáng mắt, khí chất này Mạnh Y Bạch không có được.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm có vẻ cấm dục, lạnh lùng không dính khói lửa nhân gian mà mắt nhìn phụ nữ cũng khá thật ham muốn.