Lượng thông tin quá lớn khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Mike…
Ký ức của cô về ông ta vẫn dừng lại ở lần gặp mặt trong phòng họp lúc trước, đó là một ông lão rất nghiêm túc khôn khéo, thực ra ông ta rất mạnh, giống như một con sư tử đang phủ phục đợi thời cơ vậy, dù đã già nhưng nanh vuốt vẫn còn sắc bén.
– Kinh ngạc lắm đúng không, em cũng mới chỉ biết chuyện này gần đây thôi. Mike là bạn tốt nhất của ông nội em, những chuyện này… cũng là ý của ông nội, ông muốn bảo vệ toàn gia tộc và LN. Lúc đầu LN có dính líu tới xã hội đen, bác cả liền trở thành vật hy sinh, không ngờ bây giờ tới lượt em, là anh cả cứu em ra, anh ấy gánh hết mọi tội lỗi để bảo vệ em, bảo vệ LN.
Anjoye cười cay đắng, không ngờ cũng có ngày mình kính trọng gọi Dạ Đình Sâm một tiếng ‘anh cả’ thế này. Đã có những chứng cứ sơ bộ về việc anh cả dùng danh nghĩa cá nhân cấu kết với xã hội đen, hiện giờ anh ấy đang bị bắt giữ, chị phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Tuy rằng anh ta ăn nói rất uyển chuyển nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu, mọi chuyện chắc chắn không lạc quan như những gì anh ta nói.
Cô hít sâu một hơi, nhưng không hề khóc lóc, đến chính bản thân cô cũng cảm thấy mình bĩnh tĩnh tới mức đáng sợ.
Tuy nhiên gương mặt của cô lại tái nhợt y như tờ giấy trắng.
– Tôi biết rồi, tôi muốn được bình tĩnh một mình.
Cô chậm rãi xoay người rồi đi lên tầng.
Nhìn thấy bóng lưng gầy yếu tới mức gió có thể thổi bay của Nhạc Yên Nhi, Anjoye muốn tiến lên ôm thật chặt lấy cô. Bàn tay của anh ta nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm…
Cuối cùng anh ta cũng không tiến lên.
Lúc này mà lợi dụng khi người ta gặp nạn thì có còn là con người không?
Hơn nữa… anh ta thật sự có khả năng xen vào sao?
Không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chẳng qua chỉ là một cái cớ để anh ta có bậc thang mà đi xuống, không thua đến mức thảm hại mà thôi.
Anh ta rõ hơn bất cứ ai, trong lòng cô chỉ có hình bóng của một người.
Nhạc Yên Nhi trở về căn phòng trên gác của mình, cô nhìn những căn phòng trẻ em mà Dạ Đình Sâm chuẩn bị cho đứa bé từ lúc vừa chào đời cho đến năm mười tám tuổi, hắn chuẩn bị cả thảy đến tận bảy tám phòng, phòng nào cũng để đầy sách, từ truyện cổ tích cho đến sách giáo khoa, cần sách gì có sách đó.
Cô ngồi xuống bên giường nhìn vào chiếc nôi em bé đang đung đưa, khóe miệng không nhịn được giương lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Cô tin chắc Dạ Đình Sâm sẽ là một người cha vô cùng tốt!
Cho dù không có hắn ở bên, con của hai người vẫn sẽ cảm nhận được tình yêu của cha.
Trên tủ đầu giường có một quyển truyện cổ tích của Anderxen.
Đứa bé vừa mới chào đời thì cần gì truyện cổ tích chứ?
Cô thu dọn lại sách, định để nó lên trên giá, nhưng không ngờ có một lá thư rơi từ bên trong ra.
Trên bì thư có ghi ‘Gửi Yên Nhi’.
Cô nhận ra nét bút này, đó là nét bút của Dạ Đình Sâm!
Cô xé bì thư ra, bên trong có hai tờ giấy, một tờ là thư mà hắn viết, còn tờ còn lại là thỏa thuận lúc trước cô đưa cho hắn.
“Bên B phải yêu bên A cả đời!”
Bên A là cô, bên B là Dạ Đình Sâm.
Bên trên còn có chữ ký của hai người, chữ ký của hắn dùng máu tươi để viết, vì thời gian đã lâu nên nét bút đã biến thành màu nâu sậm.
Thế nhưng…
Tên của hắn đã bị gạch đi rồi…
Phía bên dưới là những dòng chữ mạnh mẽ của hắn.
“Xin lỗi em, anh đã nuốt lời, cuộc sống của anh đã sắp kết thúc rồi, nhưng em… còn rất nhiều rất nhiều thời gian nữa.”
Nhạc Yên Nhi đọc được dòng chữ này thì nước mắt lã chã tuôn rơi.
Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị phòng trẻ em trước từ lâu, kể từ lúc đó hắn đã biết trước kết cục của mình, với hắn mỗi ngày ở bên cô giống như một ngày tận thế, hắn trân trọng… nhưng cũng tuyệt vọng.
Cô mang thai, đêm đến ngủ không ngon, thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng mỗi khi tỉnh lại cô đều thấy Dạ Đình Sâm chống người ngắm cô, ánh mắt dịu dàng tràn ngập vẻ quyến luyến của hắn quấn quýt trên gương mặt cô.
Cô có thể cảm nhận được nhưng lại không dám mở mắt, cô sợ mình sẽ buồn.
Nếu như hắn đã muốn mỉm cười để bước tiếp cùng cô thì cô cũng phải cười lại, giả vờ như không có chuyện gì.
Cô run rẩy mở lá thư của Dạ Đình Sâm ra, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra đàn ông cũng thích nói luyên thuyên như thế.
Hắn viết lại quá trình từ lần đầu tiên hai người gặp mặt rồi kết hôn và đến quãng đường dài mà cả hai đã cùng đi sau khi kết hôn, cả trang giấy A3 chi chít chữ.
Chữ của hắn rất đẹp, những hàng chữ ấy không giấu nổi sự dịu dàng.
Chỉ có điều chuyện của họ quá nhiều, một trang giấy không viết hết được. Có lẽ cũng nhận ra điều này nên hắn chỉ viết đến chỗ họ mới đến Anh thì dừng bút, đằng sau là dấu chấm lửng.
“Những chuyện về sau chẳng vui vẻ gì, bởi vì anh đã làm em bị tổn thương, nên thôi anh sẽ không nhắc tới nữa, nếu đã phải đi rồi thì cũng nên để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng em chứ. Thực ra… anh là một người xấu, anh chỉ muốn làm người tốt trước mặt một mình em thôi, nếu như anh làm không tốt thì mong em hãy thứ lỗi cho anh. Anh đã cố gắng làm một người chồng tốt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, Yên Nhi, xin lỗi em. Trước kia anh không hề tin có kiếp sau, nhưng bây giờ anh hy vọng biết bao rằng kiếp sau thực sự tồn tại.”
“Anh hy vọng kiếp sau, chúng ta có thể làm người bình thường, tình yêu của chúng ta đơn giản hơn, không có nhiều sóng gió như bây giờ, anh sẽ dùng cả tính mạng này để yêu em, để bù đắp những gì kiếp này anh nợ em.”
“Yên Nhi, anh nhớ em… còn chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ em mất rồi. Em chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tăm tối này của anh.”
Đây là lời kết của bức thư.
Sau khi xem xong, Nhạc Yên Nhi khóc không thành tiếng, trái tim cô quặn thắt, không thể hít thở được.
Cô ra khỏi căn phòng này đi đến phòng tiếp theo, cô lật sách ra, bên trong cũng có một lá thư. Lá thư này là viết cho cô và con gái.
“Lúc này chắc con đã được hai tuổi rồi, chắc là con đã biết nói rồi nhỉ, anh mong rằng con có thể gọi ba rồi, anh cũng hy vọng con sẽ ngoan, không làm em tức giận. Lúc con không nghe lời thì em đừng chiều con như anh chiều em, em cũng đừng hay cáu giận nữa. Nghĩ tới đây, anh phải bao dung cho em một chút, như thế thì đợi đến lúc con quấy, em sẽ nghĩ tới điểm tốt của anh. Thực ra anh vẫn luôn biết phụ nữ nhỏ mọn nhưng anh không ngờ một người đàn ông như anh cũng nhỏ nhen đến thế, anh vừa hy vọng em quên anh đi, vừa ích kỷ muốn em nhớ đến anh.”
“Chuyện mà anh tiếc nuối nhất là chúng ta chưa kịp đặt tên cho con, nếu như em đồng ý thì gọi con là Vãn Vãn nhé. Yên Nhi, cái tên này chứa đựng tất cả nỗi đau của anh. Anh gặp được em quá muộn, tỉnh ngộ quá muộn, quay đầu lại quá muộn.”
“Trước mặt con, hãy nói tới những điểm tốt của anh thôi nhé, đừng khiến con yêu anh mà cũng đừng để con bé sợ anh, nếu không người làm cha như anh sẽ đau lòng lắm. Yên Nhi, hãy biết trân trọng nhé, nếu như về sau em và Anjoye đến với nhau, anh sẽ chúc em hạnh phúc. Nếu như không thì em có thể cân nhắc, anh đồng ý để em gả cho cậu ta. Nguyện vọng duy nhất của anh là em có thể hạnh phúc.”
Mỗi một căn phòng đều có một lá thư, bên trong chứa đầy tình yêu của hắn, chúng như đại dương bao la, tràn ra bốn phương tám hướng rồi bao chặt lấy cô.
Căn phòng này vẫn còn vương lại hơi thở của hắn, chúng giống như cỏ dại quấn chặt lấy trái tim cô.
Sau khi xem hết tất cả thư, cô khóc không thành tiếng, cuối cùng cô ngồi bệt xuống dưới đất, không kìm nổi mà bắt đầu gào khóc.
– Dạ Đình Sâm… anh là một tên khốn, tại sao anh lại viết thư cho em, cứ làm như sinh ly tử biệt ấy…
Cô mắng trong nghẹn ngào, nhưng cô đau lòng cho hắn nhiều hơn.
Tên khốn này bảo vệ tất cả mọi người, nhưng tại sao… lại chấp nhận hy sinh một mình chứ!