Chương 979: Ngoại truyện – Tin Tốt Molly nghe thế thì tâm trạng tệ hẳn.
Đúng, Hunt chưa bao giờ nói dõi, anh không thích lời nói đối có thiện ý nên luôn nói thật.
Với mình, anh lại càng chưa bao giờ lừa gạt.
– Vậy bây giờ mà phẫu thuật thì xác suất.
thành công là bao nhiêu? Có tim phù hợp không?
– Có, nhưng ở chợ đen, ngàn vàng khó kiếm, E là chính Anjoye ra tay cũng chưa.
– Nhiều tiền thế à?
Anjoye Dạ là ai cơ chứ? Là chủ tịch LN, vậy mà đến anh cũng không cầu được, vậy.
trái tìm này còn có ai lấy được đây?
– Không phải vấn đề tiên mà đối phương.
có điều kiện, chỉ cần có người đáp ứng được điều kiện đó thì trái tim này sẽ thuộc về người đó.
– Điều kiện gì?
Molly run run hỏi.
Hunt yên lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng nói rất nặng nề: – Molly, đừng phí công làm gì, trái tim này.
thực sự quá khó cầu! Chúng ta không lấy được đâu. Hơn nữa, dù cho có được một trái tìm hoàn hảo thì anh cũng không thể phẫu.
thuật một mình. Cần phải có một phụ tá.
ngang với anh mới làm đượ!
c – Vậy lúc đầu ai đã cùng anh làm giải phẫu?
Molly hỏi.
– Anh không biết, anh đã tra hồ sơ của tất cả các bệnh viện cũng không tìm được tung tích cô ấy. Cả thế giới hiện giờ chỉ có ba bác Sĩ làm giải phẫu tim dạng này được, hơn nữa xác suất thành công còn lên tới tám mươi phần trăm! Một là anh, một người ở Mỹ, một.
người không rõ tung tích. Người giúp anh hân là người thứ ba. Lúc đầu, cô ấy đắc tội với người ở chợ đen, bị đuổi giết nên bây gi không ai tìm được nữa.
– Vậy bác sĩ ở Mỹ thì sao? Không thể giúp được ư?
– Tuối ông ấy quá cao rồi, để ông ấy làm.
giải phẫu cũng nguy hiểm, anh không mạo.
hiểm thế được.
Biết tin này, Molly run rẩy. Cùng lúc ấy, trong đầu cô cũng lóe mên một ý nghĩ to gan, cô vội nói: – Còn một người! Em, em có thể làm phụ.
tá, mọi thứ em biết đều là do anh dạy, em làm đượ!
c – Molly, em đùa gì đấy, em không có khả năng làm giải phẫu!
Hunt, một bác sĩ không thể nào không.
là: giải phẫu, chuyện đó lè vô lý. Em làm.
được! Em sẽ vượt qua chính mình!
– Anh không đồng ý!
Hunt giận dữ nói: – Anh hiểu được vì sao em muốn giúp.
Anjoye, đó là vì anh ta cứu em, nhưng em đừng quên anh cũng là người cứu em! Mạng em bây giờ là anh cho, em bắt anh dùng mạng em để cứu người khác, không thể đượ!
c – Nhưng mà…
Molly còn muốn nói nhưng Hunt đã dập máy.
Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất tạo thành một tiếng vang trầm.
đục. Tiếng vang ấy như dội thẳng vào lòng Molly.
Cô ngã ngồi trên đất rồi cuộn tròn người lại, Molly ôm lấy chính mình, mặc cho nước mắt rơi. Cô không hề biết mọi việc xảy ra ở đây đều bị một người khác nhìn thấy.
Anjoye không hề có cuộc phỏng vẫn nào.
cả, anh luôn ngồi trong phòng theo dõi để quan sát mọi việc ở văn phòng.
Anh không nghe được cuộc nói chuyện của họ nhưng cách màn hình, anh có thể cảm nhận được sự bí thương của Molly.
Cô như một đứa bé bất lực ngồi trên mặt đất, khóc rất đau lòng.
Anjoye muốn chạy tới an ủi cô nhưng hai c Ê:a anh năng như đeo chì, không thể động.
đậy được. Anh siết chặt nắm tay, rất chặt.
Anjoye hít sâu, anh từ từ nhầm mắt. Tất cả những kìm nén đều biến mất, khi đôi mắt hồ ly mở ra, bên trong chỉ còn lại một vùng.
tắm tối.
Trước giờ anh luôn biết cách diễn kịch.
Chờ tới khi Molly bình tĩnh lại, lau sạch.
khuôn mặt nhỏ rồi anh mới rời đi.
Molly nhìn mình trong gương, đôi mắt cô đỏ ngầu, lông mi ướt nhẹp, vừa nhìn đã biết cô mới khóc.
Cô sụt sịt mũi, dụi mắt rồi cần răng đập bắp chân vào bồn rửa mặt.
Đau… đau chết mất!
Đúng lúc này, cỏ tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, hẳn là Anjoye tới.
Cô lập tức kêu um lên để thu hút sự chú ý.
của anh.
– Sao thế hả?
– Mau tới… mau tới dìu tôi đi, khi nãy bất.
cẩn đâm vào bồn rửa mặt, đau chết mất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Molly khóc. Cô thậm chí không biết nước mắt mình.
rơi là vì đau hay là vì nhìn thấy gương mặt của Anjoye nữa.
Cô muốn bảo vệ người này, nhưng năng lực của cỗ quá nhỏ bé.
Anjoye bất đắc dĩ bước tới, anh ôm lấy cô, đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nói: – Làm sao lại bất cẩn thế? Lúc rửa tay cũng không biết đứng tránh ra à?
Molly vốn đau lòng nhưng vừa nghe vậy.
thì bật cười.
Nước mắt còn treo trên mi cô, ánh mặt.
trời chiếu vào nó khúc xạ ra những màu sắc thật xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi rồi, dường như nụ cười ấy có thể hòa tan vạn vật.
Anjoye nhìn mà trong lòng đau đớn, thế nhưng anh vẫn mim cười, khóe mắt cũng hơi cong lên.
Người đản ông này như yêu nghiệt, cười tươi cũng là yêu nghiệt.
Anh vén váy cô lên, dưới đầu gõi cô lúc này đã bầm tím một mảng, vừa nhìn đã biết va đập rất mạnh. Anjoye hiểu ý cô ngay, cô không muốn anh thấy cô khóc vì lo lắng cho bệnh tình của mình.
Anh khẽ xoa bóp, đau lòng hỏi: – Thế nào, có đau không?
– Được chủ tịch Dạ hạ mình phục vụ thì làm sao còn dám đau nữa? Không đau đớn gì nữa, mà báo cáo kiểm tra sức khỏe của chú có rồi đấy, muốn biết không?
‹- Được chủ tịch Dạ hạ mình phục vụ thì lam sao còn dám đau nữa? Không đau đớn gì nữa, mà báo cáo kiểm tra sức khỏe của chú có rồi đấy, muốn biết không?
– Nói xem nào.
– Chú đoán xem là tin tốt hay tin xấu.
– Cô cười tươi thế này thì hẳn là tin tốt Anh mỉm Yười nhìn cô đầy cưng chiều.
Molly cười hì hì: – Chú thông minh thật, đoán đúng rồi, là tin tốt đấy. Hunt nói các chỉ số có sụt giảm nhưng biên độ đã giảm hơn trước nhiều, chứng tỏ bệnh tình đã được khống chế, sau này còn phải dùng thuốc để điều trị. Nhưng phải đến viện vài lần đấy, như thế hiệu quả mới rõ được.
– Thật à? Tôi biết rồi.
Anh rũ mắt, tiếp tục xoa chân cho cô.
Molly thấy anh như vậy thì rất lo lắng, cô sợ anh đã nhận ra điều gì đó.
Cô dè dặt hỏi: – Dạo này chú… có thấy sức khỏe thay đổi không? Ví dụ như cơ thể sưng phù, ngực nặng, khó th?
Cô chưa dứt lời, anh đã lắc đầu: <- Không, vẫn thấy rất khỏe, cô cũng nói đã khống chế được rồi còn gì?
– Phải. Đúng là như thế nhưng mà… vì sao chú vẫn không vui?
Cô ngạc nhiên nhìn Anjoye, rụt rè nói.
Molly cẩn thận giữ lấy lời nói dối này.
Nó như một cái khinh khí cầu, bên ngoài thì toàn gai nhọn, chỉ khế đâm phải thôi là mọi cố gắng của cô sẽ vô ích.
Thấy Molly chờ mong nhìn mình như vậy, dù có cứng rắn đến đâu, Anjoye cũng không.
nỡ phá vỡ lời nói dối đó.
– Tôi vui mà, đang cười suốt đây, cô.
không thấy à?
Anh cười tươi hơn để cô yên tâm.
Dù y thuật của Molly rất tốt nhưng cô vẫn chỉ là một cô bé, không hiểu được thế giới lọc lõi của người lớn, cũng không hiểu được những biểu lộ này.
Thấy anh cười, cô chỉ nghĩ anh đang vui thực sự.
Cô cũng cười theo, cười một lát thì nước mắt rơi xuống.