Sau khi nói xong, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, thực ra phòng thú tộikhông có tác dụng gì, nhưng có thể nói ra những gì giấu kín trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô xoay người đi ra khỏi nhà thờ, bức tượng thiên sứ bên ngoài chói sáng, nhưng trong mắt cô, nó âm u như chính cuộc đời tăm tối của cô vậy.
Đợi đến khi cô về đến nhà đã là sáu giờ chiều, Bạch Kính Thần không ở đây mà đang điên cuồng đi tìm cô khắp nơi.
Nghe Nhạc Yên Nhi nói, anh ta điều động tất cả nhân lực trong tay, cả thành phố A sắp bị anh ta lật tung lên hết rồi.
Dư San San nghe thế liền thấy mắt mình cay cay, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.
Qua hồi lâu cô ấy mới phản ứng lại
– Hóa ra là vậy… tớ biết rồi, tớ đến thu dọn đồ đạc, tớ phải về nhà một chuyến.
Nhạc Yên Nhi phát giác ra cô ấy có gì đó bất thường liền nhăn mày lại, bước lên trước nắm tay giữ cô ấy lại nhưng cô phát hiện ra tay cô lạnh như băng, lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
– San San… cậu sao thế, tớ rất lo cho cậu, tớ thấy cậu rất lạ! Có phải là người phụ nữ kia nói gì với cậu không, bà ta là ai?
– Bà ấy chỉ là một khách hàng mà thôi, bà ấy chẳng nói gì cả, chỉ là… bản thân tớ muốn về thôi.
– Vậy Bạch Kính Thần thì sao?
– Cậu gọi điện thoại bảo anh ấy về nhà đi, tớ có chuyện muốn nói với anh ấy.
– Sao cậu không tự gọi, điện thoại của cậu đâu?
– Hết pin rồi.
Dư San San chỉ hờ hững đáp rồi xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, xông lên trước, nhân lúc cô ấy không chú ý cướp lấy túi xách, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Điện thoại vẫn còn hai mươi phần trăm pin, tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều đã được xem, điều này chứng tỏ cô đã từng xem điện thoại, biết bọn họ đang điên cuồng đi tìm mình nhưng mình lại không trả lời.
Loading…Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn Dư San San, cô cầm lấy điện thoại và nói:
– Đây… là gì? Tại sao cậu lại nói dối tớ, đến tớ cậu cũng không thể nói thật sao?
– Tớ phải nói gì? Tớ không thể nói bất cứ điều gì, giờ tớ muốn về nhà!
Dư San San tiến lên giật lại điện thoại rồi tuyệt tình quay người bỏ đi.
Sau khi gói ghém tất cả mọi thứ, cô ấy đặt chúng lên xe, định lái xe đi.
– Dư San San, cậu lên cơn gì thế hả?
Nhạc Yên Nhi không nhịn được nói.
Thực ra Nhạc Yên Nhi không thể chịu nổi dáng vẻ nặng nề của cô ấy, đây không giống Dư San San mà giống như một thi thể không có linh hồn vậy.
Đây đâu phải là Dư San San mà cô biết?
Dư San San không nói lời nào, đạp ga phóng đi.
– Này! San San!
Nhạc Yên Nhi hét lên, cô định đuổi theo nhưng bị Dạ Đình Sâm ngăn lại.
Hắn rất thức thời, vữa nãy hai cô gái cãi nhau hắn không xuất hiện mà luôn đứng trong góc tối, sợ Nhạc Yên Nhi bị thương.
Lúc nhìn thấy cô định chạy theo, rốt cuộc hắn không thể nhịn nữa mà bước tới ngăn cô lại.
– Để cho họ tự giải quyết đi, em không thể làm người hòa giải cả đời được.
– Nhưng mà… người mà Dư San San gặp thật sự có vấn đề! Anh điều tra giúp em có được không?
– Anh nghĩ có lẽ mình biết người đó là ai rồi, nhưng anh không làm chủ được.
Dạ Đình Sâm thở dài bất đắc dĩ, hờ hững nói.
– Anh nói thế là có ý gì?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn, mình còn chưa miêu tả gì, sao hắn biết người đó là ai được?
Hơn nữa tại sao lại nói ra một câu đầy bất đắc dĩ như vậy.
Hắn không làm chủ được, chuyện mà Dạ Đình Sâm không thể làm chủ rốt cuộc là chuyện như thế nào.
– Em phải đi tìm San San!
– Không cần đi đâu, đó là chuyện nhà họ.
Dạ Đình Sâm nhất quyết giữ tay không cho cô đi.
Hẳn đoán được người phụ nữ đó là mẹ của Bạch Kính Thần.
Quan tâm tất sẽ loạn, Bạch Kính Thần quá lo lắng sốt ruột nên không có thời gian yên tĩnh ngẫm lại mọi chuyện nhưng Dạ Đình Sâm thì khác, chỉ cần bình tĩnh phân tích một chút hắn đã hiểu hết.
Đây là chuyện nhà của họ, dù sao hắn và Nhạc Yên Nhi cũng là người ngoài, không tiện nhúng tay vào.
Cửa ải khó khăn này…
Bọn họ phải tự vượt qua.
Nhạc Yên Nhi nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, từ trong đó cô thấy được sự xa cách và kiên quyết.
Hắn đã hạ quyết tấm không cho cô đi.
Cô không giãy ra được, nhưng vì lo lắng cho Dư San San nên cô không ngừng giãy giụa, đánh vào ngực hắn.
Dạ Đình Sâm yên lặng để cho cô trút giận.
Bạn thân của mình gặp chuyện, chắc chắn cô thấy khó chịu.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy những nước mắt của cô lăn xuống, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ rũ mắt, thở dài một hơi, ôm chặt cô vào lòng.
– Không phải anh không muốn nói cho em biết, nhưng em biết cũng không làm được gì, người đó là mẹ của Kính Thần.
– Cái gì?
– Vì thế, em hiểu lý do tại sao chúng ta không thể làm gì được rồi chứ, đây là chuyện riêng của họ.
Nhạc Yên Nhi ủ rũ, nước mắt vương trên mi không dám rơi xuống.
Hóa ra đó là mẹ của Bạch Kính Thần, Dư San San… đã phải chịu ấm ức ư?
Dạ Đình Sâm nói đúng, đây là chuyện nhà của bọn họ, Dư San San chắc cũng không hy vọng người khác nhúng tay vào nhỉ?
Cô là bạn thân nhất của cô ấy nhưng lại chẳng giúp được gì…
– Dạ Đình Sâm… em buồn lắm, em muốn họ được hạnh phúc, Dư San San thật là đáng thương, cô ấy còn đang chuẩn bị làm đám cưới với Bạch Kính Thần nữa chứ…
Dạ Đình Sâm trầm mặc, không ngừng vuốt đầu an ủi cô.
– Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm… tại sao yêu một người lại khó như vậy, tại sao con đường của họ lại lắm chông gai trắc trở đến thế, em buồn lắm…
– Đồ ngốc, trên đời này chuyện không như ý mười phần hết chín, chúng ta xem như may mắn, vì thế càng phải quý trọng gấp bội.
Dạ Đình Sâm đau lòng nói:
– Bọn họ có con đường riêng của chính mình, chúng ta chỉ có thể chúc phúc cho họ, trong lúc họ cần thì ra tay giúp đỡ, nhưng quyết định quan trọng nhất vẫn là ở hai người họ.
– Em sợ Dư San San sẽ làm chuyện ngốc nghếch, làm thế nào đây?
– Chúng ta… có làm được gì nữa đâu?
Dạ Đình Sâm thở dài trong yên lặng.
Dư San San lái xe về nhà, cô nhìn khắp căn phòng quen thuộc tràn ngập đồ đạc của cả hai, sống mũi cay xè, nước mắt cứ thế trào ra.
Cuối cùng, cô thở dài ảo não, lau sạch hết nước mắt của mình rồi xoay người vào bếp.
Tay phải của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn vì thế khi nấu cơm rất bất tiện, khi tay trái của cô đã bị bỏng không biết bao nhiêu lần thì mới nấu xong bữa cơm khó nhọc này.
Hai món mặn một món canh, vừa đủ cho hai người ăn.
Tuy rằng hương vị không được ngon lắm nhưng…dù sao cũng là bữa ăn chia tay cuối cùng, có nuốt được hay không cũng không quan trọng.
Cô mở tủ rượu của mình ra, chắc hẳn đây là chiếc tủ lớn nhất cả căn bếp này.
Trong tủ có rất nhiều rượu ngon, cuối cùng cô chọn một chai rượu vang lâu năm, dùng nó để mừng chia tay hẳn là rất tuyệt.
Khi Bạch Kính Thần mệt mỏi về tới nhà, anh thấy đèn trong nhà đều tắt hết, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc nến đỏ trên bàn ăn, dưới ánh nến ấm áp, má lúm đồng tiền của cô tươi như hoa.
Trên bàn bày sẵn thức ăn, xem ra cô đã về lâu rồi, vậy… sao cô không gọi điện báo cho mình một tiếng, cô có biết là mình sắp lo lắng đến phát điên rồi không?
Yết hầu của anh đắng ngắt, không nói ra được câu nào mà chỉ lết từng bước nặng nề về phía cô.
Dư San San nhìn anh với ánh mắt rạng rỡ, thấy được vẻ mệt mỏi giăng đầy trên gương mặt anh tuấn của anh.
– Hôm nay em đã đi đâu? Người đến tìm em là ai? Tại sao không gọi cho anh?