– Yên Nhi, tớ không cười nổi, cũng chẳng khóc được.
Dư San San không im lặng nữa mà chầm chậm nói:
– Tớ muốn có một con dao giết hết bọn họ đi, sau đó tự thú. Thật đấy, tớ bị họ bức đến đường cùng rồi.
– Cậu đừng làm việc ngu ngốc, cậu với Bạch Kính Thần khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, đã sắp kết hôn rồi, cậu mà xảy ra chuyện thì Bạch Kính Thần phải làm sao? Anh ta yêu cậu như thế, cậu lại làm anh ta tuyệt vọng sao?
Dư San San nghe thế thì nước mắt như mưa, cô đau khổ nhìn Nhạc Yên Nhi, hỏi:
– Vậy tớ phải làm sao? Tớ có người nhà như thế thì phải làm sao? Tớ mệt mỏi quá, tớ cảm giác như bị bao phủ trong nước đá vậy, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối. Tớ cảm thấy mình sắp chết rồi!
– Không đâu! Bọn tớ sẽ ở bên cậu! San San, chúng ta không bỏ cuộc được, cậu còn phải làm cô dâu xinh đẹp nhất, còn phải làm mẹ, còn phải sống cùng Bạch KÍnh Thần.
– Mong là vậy.
Dư San San cười xòa, chỉ nói ba tiếng này.
Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn là tăm tối.
Cô như kẻ lạc giữa biển, không có bất cứ một mảnh gỗ nào, cô chỉ có thể nhìn mình chìm xuống mà không ai vươn tay ra cứu.
Có người cứu, nhưng cô từ chối.
Cô muốn trốn trong thế giới tối tăm không ánh mặt trời của mình.
Nhạc Yên Nhi bất chấp ôm lấy dư San San:
– San San, tớ muốn thất cậu hạnh phúc, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, cậu cũng phải thấy được điều đó! Bây giờ không phải lúc từ bỏ, nếu từ bỏ sẽ mất tất cả!
Một nhà ba người.
Loading…Vui vẻ hòa thuận.
Tám chữ này như ma chú xuyên thấu qua màng nhĩ rồi tiến sâu vào lòng Dư San San.
Cô có thể hi vọng một ngày xa vời như thế sẽ đến ư?
– Yên Nhi…
Dư San San khóc òa lên, tiếng khóc kìm nén cũng dần buông lỏng.
Cô như một đứa trẻ khóc bằng hết sức lực mình.
Bạch Kính Thần ở ngoài cửa và Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng khóc này thì lập tức thở phào.
Cuối cùng cũng có một chút sức sống.
Dư San San khóc xong thì ngủ thiếp đi, vì trên tay có thuốc tê nên cảm thấy mệt là bình thường.
Bạch Kính Thần bước vào, Nhạc Yên Nhi cũng vừa đắp lại chăn cho Dư San San, cô nói:
– Anh nhìn cô ấy nhé.
– Ừ.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, nhìn thấy Dư San San như vậy cô rất đau lòng nhưng đồng thời cũng thấy mình bất lực.
Những thứ cô giúp được là quá ít, Nhạc Yên Nhi bỗng thấy mình vô dụng.
Cô ôm chặt lấy thân mình, đau đớn của cô lúc này không bằng một phần vạn của Dư San san, vậy mà cô đã rất khó chịu rồi, vậy San San phải chịu đựng thế nào?
Có tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai, chẳng mấy chốc một người xuất hiện.
Trước mắt Nhạc Yên Nhi là một đôi giày da màu đen, cô từ từ nhìn lên, mắt đỏ hồng:
– Anh đến rồi.
– Ừ.
Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu cô, nói:
– Khó chịu thì ôm anh sẽ khá hơn.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì khóc nấc lên.
Trong phòng bệnh, Bạch Kính Thần ngồi ở một bên giường nhìn người đang nằm đó.
Khuôn mặt kia rất tái, trông như một con búp bê bằng đường màu trắng. Có ánh nắng ngoài cửa sổ đang chiếu lên mặt cô như phủ một lớp vàng lên đó, vậy mà Dư San San vẫn chẳng có chút sinh khí nào, cứ như một giây nữa cô sẽ vỡ tan.
Trên lông mi cô còn vương nước mắt làm anh thấy đau lòng.
Một người đàn ông cảm thấy bất lực nhất là khi người phụ nữ của mình bị thương, vậy mà anh cũng không có tư cách.
Anh muốn ôm cô, an ủi cô, cho cô mọi thứ nhưng khi Dư San San nhẹ nhàng mà kiên quyết đẩy anh ra, anh đã như rơi vào hầm băng.
Rõ ràng đã vào hè nhưng anh như đang sống trong mùa đông khắc nghiệt.
Cảm giác bất lực trào dâng.
Phải làm thế nào thì Dư San San mới ỷ lại anh, mới từ bỏ mọi ngụy trang và kiên cường để cho anh thấy được một Dư San San yếu ớt cần bảo vệ?
– Anh rất yêu em, cũng xin em yêu anh, được không? Dư San San?
Khi gọi tên cô, lồng ngực anh như nghẹn lại, đau đớn đang xé rách tim anh.
Bạch Kính Thần cúi xuống, anh khẽ hôn lên mắt cô, nụ hôn nhẹ như lông vũ thoảng qua chạm vào giọt nước mắt vừa tràn ra của Dư San San.
Giấc ngủ này của cô rất dài, Bạch Kính Thần vẫn luôn túc trực bên giường. Nhạc Yên Nhi mang thai, sức khỏe không tốt nên không thể để cô đợi lâu được, Bạch Kính Thần đã bảo Dạ Đình Sâm đưa cô về.
Đêm dần buông xuống.
Lúc mở mắt ra, Dư San San nhìn thấy trần phòng trắng tinh của bệnh viện thì ngẩn người. Những chuyện xảy ra vào buổi sáng như ác mộng xuất hiện làm cô cứng người, chết lặng.
Cô cảm thấy bên cạnh có người, nhìn kỹ thì thấy Bạch Kính Thần đang nắm chặt tay mình, anh đã ngủ say.
Anh ngủ không yên, luôn nhíu mày, khuôn mặt cũng mỏi mệt, xem ra là đã rất vất vả.
Mắt cô rơm rớm, Dư San San biết mình làm sai nhưng lời tổn thương đã nói ra, cô lại vụng về chẳng biết cứu vãn thế nào.
Cô rút tay lại, ngón tay run rẩy vuốt ve gương mặt anh, cảm nhận sự ấm áp.
Cô vốn đau lòng nhưng khi thấy Bạch Kính Thần đang ở bên giường thì những đau đớn kia bỗng nguôi ngoai.
Thấy anh, dường như mọi đau đớn đều chẳng là gì cả.
Vì cô biết dù mình có ra sao đi nữa, Bạch Kính Thần sẽ mãi mãi kề bên.
Nghĩ vậy, dường như mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Cô vốn định vuốt lên giữa đôi mày đang nhíu của anh nhưng chẳng ngờ lại làm anh tỉnh dậy. Bạch Kính Thần mở mắt, ánh nhìn mê man nhưng mau chóng biến mất.
Anh lo lắng nhìn cô, cầm lấy tay cô, hỏi:
– Sao rồi? Khá hơn chưa, có cần anh gọi bác sĩ không?
Thấy anh vội vàng như vậy, lo sợ như vậy, ngay cả nói chuyện cũng bối rối thì cô lại mỉm cười, lắc đầu.
– Em đói không? Em chưa ăn tối, chắc chắn là đói rồi, để anh đi mua thức ăn.
– Anh ăn chưa?
Dư San San hỏi.
– Anh ăn hay không không quan trọng, bây giờ em là quan trọng nhất.
Bạch Kính Thần nhíu mày, cầm áo khoác lên.
– Được rồi, anh mua đi, mình cùng ăn.
Dư San San vừa cười vừa nói, dường như sáng nay không hề xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bạch Kính Thần kinh ngạc nhìn cô, thấy cô cười thì ngây ra, cảm thấy lo lắng hơn.
– San San, em sao thế? Nếu khó chịu phải nói với anh được không? Em như thế này anh lo chết mất, anh sắp phát điên rồi!
– Em không sao, chuyện sáng nay em xin lỗi. Về sau em sẽ nói hết với anh, sẽ không đuổi anh đi nữa.
Cô nghiêm túc nói.