Dạ Đình Sâm siết chặt điện thoại, cặp mày nhíu chặt lạnh lùng.
Anjoye phía bên kia màn hình cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh lập tức kết thúc cuộc họp, để những người không có phận sự rời đi.
– Có phải Yên Nhi xảy ra chuyện không?
– Tôi cần sử dụng vệ tinh định vị của LN ngay, cậu lập tức định vị vị trí điện thoại của Yên Nhi, còn cả những biển số gần giống như cô ấy nói, cậu giúp tôi giám sát. Giữ liên lạc.
Giao việc xong, hắn định lao ra ngoài.
Anjoye vội vàng gọi:
– Anh hai, một mình anh đi thì nguy hiểm quá, để em gọi người đi cùng.
– Không kịp rồi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện, ngồi chờ chết còn đáng sợ hơn là chết.
Nói xong, hắn tông cửa lao ra.
Hắn lập tức lái xe rời đi, chưa tới mười phút sau, hắn nhận được điện thoại của Anjoye, nói chiếc xe có biển số đó đã tới cao tốc, điểm tới là đường Lạc Thành, Lật Thủy, giờ đang theo dõi qua định vị, anh sẽ tiếp tục điều tra lai lịch đối phương, mong hắn cẩn thận.
– Tôi hiểu rồi.
Dạ Đình Sâm chỉ nói ba chữ rồi cúp máy.
Khi Nhạc Yên Nhi mở mắt ra đã là đêm khuya, cửa sổ không đóng kỹ nên gió lạnh lùa vào từng cơn khiến cô cảm thấy rét buốt.
Cô hốt hoảng nhìn, thấy trước cửa sổ có một người đứng.
Người kia quay lưng về phía cô, dáng người nhỏ nhắn, cánh tay mảnh khảnh đang đặt trên khung cửa, dường như đang định đóng cửa sổ lại.
Cánh tay người kia quá nhỏ nên bộ quần áo cô mặc trở nên rộng thùng thình, trông rất lạ.
Cửa sổ được đóng lại, căn phòng ấm lên nhiều.
– Cô là ai? Tôi đang ở đâu?
Cô chống tay dậy, cổ họng khô khốc khó chịu nhưng cô cố gắng nói.
Người kia quay lại, một khuôn mặt đầy sẹo.
Là người phụ nữ bị hủy dung kia!
Sao cô ấy lại ở đây?
Nhạc Yên Nhi lập tức tỉnh táo lại, cô nhíu mày, nhớ lại tiền căn hậu quả, cô không hiểu nổi sự xuất hiện của người phụ nữ này.
Kết thúc buổi triển lãm ảnh, trong túi cô có một tờ giấy, không lẽ là của người này?
Vì sao cô ấy phải bắt cóc mình?
Ngay khi Nhạc Yên Nhi còn ngờ vực thì người kia đã đi tới, bước chân nặng nề, ho khan liên tục.
Gương mặt kia trông dữ tợn, những vết sẹo đã biến thành màu nâu đậm rất đáng sợ.
Nhạc Yên Nhi do dự rồi đi tới đỡ người phụ nữ, để cô ấy ngồi xuống.
Chẳng biết vì sao cô thấy người này không phải kẻ xấu.
Người phụ nữ ho một lúc lâu mới hết, cô ấy túm chặt tay Nhạc yên Nhi, nói:
– Tôi không ngờ chúng ta lại gặp nhau thế này.
– Có phải cô biết điều gì không?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
– Người bắt cô là Julia, cô nhớ cô ta chứ?
Julia…
Nhạc Yên Nhi run lên, đương nhiên là nhớ rõ, dù họ gặp không nhiều nhưng đây thực sự là ân oán rắc rối.
Julia yêu Dạ Đình Sâm tha thiết, điểm ấy đã đủ là kẻ thù, vậy mà Dạ Đình Sâm còn liên thủ với Norman để hủy diệt gia tộc William, đây quả là thù mới hận cũ.
Lần này bị bắt liệu còn đường sống không?
Julia có lấy mình để uy hiếp Dạ Đình Sâm và làm tổn thương Vãn Vãn không?
Đây là chuyện cô lo nhất.
– Vậy cô là ai? Tờ giấy kia là cô đưa cho tôi phải không? Vì sao cô muốn nhắc tôi?
– Tôi… tôi không biết tôi là ai, mấy năm trước tôi đã mất trí nhớ, đi theo Julia. Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết tôi không muốn hại cô thôi. Nhưng tôi cũng không có cách cứu cô, những ngày này tôi sẽ chăm sóc cô, cô đừng nghĩ nhiều, chuyện đâu còn có đó. Tôi sẽ chuẩn bị cơm tối cho cô.
Chột dạ nói xong, Mạnh Y Bạch run rẩy rời đi, trong căn phòng trống chỉ còn lại Nhạc Yên Nhi.
Cô mở cửa phòng ra ngoài, cô phải tìm hiểu hoàn cảnh của mình để tìm cách ứng phó.
Đây là một biệt thự độc lập, phong cách đơn giản với hai màu đen trắng, cô nhìn bốn phía, cảm thấy rất quen.
Nơi này giống với nhà họ, chỉ có ba màu chủ yếu là đen, trắng và xám.
Đúng hơn thì đó là nhà họ khi trước, lúc cô vừa quen hắn, biệt thự của hắn nghiêm trang như vậy. Nhưng sau khi kết hôn, Dạ Đình Sâm chiều cô nên đã có sự thay đổi lớn trong nhà.
Cô nhìn quanh, đột nhiên nghe thấy một giọng xa lạ sau lưng.
– Vì sao cô biết tôi không phải Dạ Đình Sâm?
Cô nhìn lại, đây là một người đàn ông cao khoảng 1m88, y mặc áo đen chống đạn, cầm súng dài quân đội, có vẻ là người canh gác ở đây.
Đây là người ngụy trang thành Dạ Đình Sâm.
– Vì trong xe có mùi lạ, mùi của xe mới.
– Từ lúc đó cô đã bắt đầu nghi ngờ tôi?
– Thật ra là ngay từ đầu, vì Dạ Đình Sâm nói nếu tới đón sẽ gọi cho tôi chứ không tới đột ngột như vậy. Lúc ấy tôi chỉ ngờ ngợ, nhưng khi cậu đặt đồ của tôi ở cốp sau, tôi đã chắc chắn đây không phải chồng mình rồi.
– Ồ? Vì sao?
Người kia rất tò mò, y lại gần, nở nụ cười rất lạ.
– Vì chồng tôi biết đó là bảo bối kiếm cơm của tôi, anh ấy còn cẩn thận hơn tôi, chưa bao giờ đặt ở cốp mà sẽ đặt ở ghế sau. Vậy nên lúc ấy tôi đã biết cậu không phải Dạ Đình Sâm, nhưng tôi không dám để lộ ra ngoài.
– Vậy nên cô muốn vào studio cầu cứu?
– Phải. Có quá nhiều sơ hở, khi cậu đóng vai trợ lý Evan tới đón Vãn Vãn thì dễ thành công do đó là người lạ, nhưng cậu lại đóng thành người thân cận với tôi nhất, chỉ cần lại gần là tôi đã nhận ra có vấn đề rồi. Quần áo không giống, bước đi không giống, giọng điệu không giống. Cậu không dám nắm tay tôi mà lại nắm cổ tay, hẳn là do bản thân đang lo lắng, thật ra cậu cũng không tự tin diễn được người thân của tôi, phải không?
Nhạc Yên Nhi nói đúng, điều này khiến nụ cười của y nhạt dần.
Y vỗ tay liên tục, tấm tắc nói:
– Tôi coi thường cô rồi, chẳng ngờ cô phân tích đúng vậy. Nếu tôi đóng vai người lạ thì cô sẽ không nhận ra sơ hở phải không?
– Tôi vẫn nhận ra thôi, vì khi ấy tôi tự lái xe tới nên sẽ không có khả năng về cùng người khác, trừ khi đó là chồng tôi.
– Xem ra tôi thua rồi.
Y sờ mũi rồi cười:
– Tôi muốn cược một ván với cô, trong số những người quen của cô, tôi sẽ đóng vai một người, nếu cô đoán được thì tôi sẽ đồng ý một yêu cầu của cô.
– Xin lỗi, ở đây trừ Julia và người phụ nữ bị hủy dung kia thì tôi chẳng biết ai cả. Mà ngay cả cậu cũng không dùng khuôn mặt thật để gặp tôi, cậu muốn đóng vai ai, tôi không đoán được. Cho nên tôi không muốn chơi. Hơn nữa tôi không cần đưa ra yêu cầu với cậu làm gì, nó hoàn toàn vô dụng với hoàn cảnh của tôi lúc này.