Chẳng ngờ chưa tới nửa giờ, Dạ Vị Ương đã về thật.
Chẳng những về, cô còn mang theo một đám người mặc áo khoác trắng với đủ mọi màu da.
– Các người không cứu sống được người này thì cũng đừng làm đàn ông nữa!
Khí chất của cô đột nhiên thay đổi, trở nên già dặn và quyết đoán hơn rất nhiều.
Những người đàn ông phía sau run run gật đầu rồi lần lượt vào phòng ICU.
Dạ Vị Ương vào phòng bệnh của Dạ Đình Sâm, cô cầm theo hai túi hoa quả và nhờ y tá rửa hộ.
– Đi đâu thế?
Hắn hỏi.
– Em đi gom các bác sĩ ngoại khoa danh tiếng trên thế giới, tối qua để họ bay tới đây, ban nãy lái xe đón người. Nếu không cứu được người thì thiến hết, Norman ở dưới đó mà biết em tốt với anh ta như vậy chắc chắn sẽ rất cảm động.
Dạ Vị Ương bình thản nói, nét mặt không hồ lộ ra bất cứ sự đau khổ nào, trông cô hệt như chẳng có chuyện gì cả.
Nhạc Yên Nhi nghẹn họng nhìn trân trối.
Dạ Đình Sâm thì ngược lại, rất bình tĩnh.
Bây giờ mới thực sự là Dạ Vị Ương gặp nguy không hoảng, luôn xử lý công việc thỏa đáng.
– Còn một đám máy móc chữa bệnh cũng sắp tới, em đi sắp xếp đã. Em không tin mình cố gắng như vậy mà ông trời còn giành mệnh anh ta với em!
Dạ Vị Ương nói.
Sau khi cô rời khỏi, Dạ Đình Sâm cười bảo:
– Anh nói rồi mà, nó sẽ về thôi.
– Nó… ổn chứ? Bi thương quá độ à?
– Nó tin là nhân định thắng thiên.
Dưới sự cố gắng không ngừng của các bác sĩ uy tín, Norman đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn còn hôn mê.
Loading…Nhạc Yên Nhi biết vậy thì cũng thở phào, cô thu xếp để đưa Dạ Đình Sâm về thành phố A.
– Vết thương ở chân của anh còn chưa khỏi đã đi à? Không tiếp tục trị liệu à?
– Anh có ngốc không hả, anh ở đây cản trở cái gì, chờ Norman tỉnh lại, thấy chỉ có mình Vị Ương ở đây, anh nói xem anh ta sẽ nghĩ gì.
– Hắn nghĩ gì làm sao anh biết được.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì véo eo hắn một cái:
– Anh ngốc à, đương nhiên là tình cảm tăng cao rồi, hai người họ tranh thủ lúc này ở bên nhau, nói không chừng Vị Ương sẽ đồng ý kết hôn đấy!
– Ở bên nhau à?
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nheo mắt:
– Tên khốn đó liệu có làm việc gì táng tận thiên lương không? Không được, anh phải ở lại đây.
– Rốt cuộc thì anh muốn họ bên nhau hay không hả?
– Muốn, nhưng hai người đó không ở riêng với nhau được, ai mà biết Norman sẽ làm cái gì.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói.
– Được rồi, anh ở đây, em về nhé?
Nhạc Yên Nhi trợn mắt nhìn hắn, cái tên rảnh rỗi đi gây sự này đúng là không làm người ta bớt lo.
– Vợ, mình cùng về nhà đi.
Hắn lập tức đổi giọng.
Nhạc Yên Nhi nhướng mày:
– Không ở lại trông nữa à?
– Dù gì sớm muộn cũng ở cùng nhau thôi, sớm một ngày vẫn hơn.
Dạ Đình Sâm vén chăn, chuẩn bị đi.
Xong xuôi, trước khi họ lên xe rời khỏi bệnh viện, Dạ Đình Sâm chặn một bác sĩ lại, nói:
– Nếu Norman tỉnh mà dám động tay động chân với em gái tôi thì cứ cho anh ta uống thuốc ngủ. Không chết cũng không thể cho anh ta tỉnh lại được, cảm ơn.
Nói xong, hắn đi về phía Nhạc Yên Nhi như không có việc gì xảy ra.
Bác sĩ đồng ý, dở khóc dở cười.
Norman được ba bác sĩ điều trị suốt hai tư trên hai tư tiếng, ba ngày sau thì tỉnh lại.
Nhưng không thấy Dạ Vị Ương.
Anh ta hỏi thăm thì được bác sĩ trả lời Dạ Vị Ương đang bận vận chuyển thiết bị chữa trị, trong mấy ngày này, cô đã mang hết tất cả các thiết bị tiên tiến nhất tới đây, chưa bao giờ ngừng bận rộn.
– Cần gọi cô Dạ tới không ạ?
– Không cần, tôi muốn đi gặp cô ấy.
Norman thản nhiên nói, anh ta từ từ chống người dậy, dù động tác chậm nhưng rất cương quyết.
Bác sĩ cảm thấy kinh ngạc, trên người anh ta có ba vết thương không hề được gây tê, hẳn lúc này đang rất đau, vậy mà anh ta vẫn không kêu một tiếng nào, thậm chí còn cố gắng xuống giường.
Người này làm bằng sắt à?
Norman chật vật đi tới một phòng bệnh khác, Dạ Vị Ương đang chỉ huy các bác sĩ đặt thiết bị, khí thế này đoán chừng không có cô gái nào sánh được.
Norman mỉm cười, chậm rãi lại gần.
Dạ Vị Ương kiểm kê hóa đơn, thấy thiếu một tờ thì nhíu mày, kiểm lại.
Ngay cả bác sĩ đã đi mà cô cũng không nhận ra.
Ngay cả khi người nào đó đứng sau lưng, cô cũng không nhận ra nốt.
– À, không thiếu.
Đúng lúc này, bả vai cô bị chọc khẽ một cái, cô nhún vai, bất đắc dĩ nói:
– Đang bận lắm, có gì cứ nói đi.
– Không nhìn anh một cái à?
Norman hỏi.
Giọng hắn rất trầm và êm, lúc này còn mang theo ý cười dịu dàng khiến tim Dạ Vị Ương như ngừng đập.
Sổ sách trượt khỏi tay cô nhưng người kia đã đón được.
– Sao thế? Giật mình à?
Anh ta từ từ bước tới trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau.
Ánh nắng như ngừng lại.
Norman đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng chiếu lên gương mặt khiến anh ta trông có vẻ có sinh khí hơn nhiều. Khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng mỉm cười, bàn tay khẽ nâng lên giúp cô vén tóc, mọi hành động đều rất tự nhiên.
Bọn họ thân thuộc như vậy từ khi nào?
Tim đập thình thịch.
– Nhớ anh không?
Lời này khiến sống mũi Dạ Vị Ương cay cay, mắt cô đỏ hoe nhưng cô kịp thời nhịn được, không cho nước mắt chảy xuống.
Khi anh ta máu me đầy người, cô không khóc.
Anh ta gần chết, cô cũng không khóc nhưng khi thấy người đứng trước mặt mình khỏe mạnh thế này, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô che miệng, muốn quay đi để anh ta không thấy mình đang rơi lệ.
Nhưng chưa kịp rời đi, Dạ Vị Ương đã bị ôm lấy từ phía sau.
– Lúc anh sắp chết, em không bỏ anh mà đi nên bây giờ em không đi được rồi.
Nghe vậy, Dạ Vị Ương bật khóc nức nở.
Người khỏe rồi, mọi chuyện đều vui, vậy đau khổ này từ đâu mà tới?
– Buông ra!
Cô giận dữ giậm chân, nước mắt chảy ào ào.
– Người phụ nữ mà Norman yêu thì sẽ không bao giờ buông tay.
Norman cười xấu xa:
– Đừng giãy nữa, vết thương đau này.
Dạ Vị Ương nghe thế thì làm sao dám giãy nữa, cô ngoan ngoãn nép trong ngực anh ta như một con mèo nhỏ.
– Dạ Vị Ương, anh muốn hôn em.
Ngửi mùi thơm trên tóc cô, mùi thơm của cơ thể cô, Norman động lòng nói.
Hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai, cảm giác tê dại bao phủ toàn thân.
Người cô run lên.
Đầu lưỡi anh ta khẽ liếm láp. Ẩm ướt, mềm mại, cẩn thận từng li từng tí như đang thưởng thức một thứ quý giá.
Anh ta không dám dùng sức, không dám lôi kéo, không dám cắn.
Miệng anh ta đặt lên nhưng tay chân vẫn rất quy củ, không dám có bất cứ hành động quá đáng nào.
Dạ Vị Ương run rẩy, cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, chẳng biết đang dễ chịu hay khó chịu nữa.
– Đừng…
Cô rên lên, nghe thấy giọng mình, bản thân cô cũng giật mình, vội vàng giãy khỏi ngực Norman.