Nhạc Yên Nhi nghe chuyện xong thì cười khanh khách:
– Anh thấy sao?
– Cầm điện thoại mà xem, mẹ vừa nhắn tin cho anh.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi tắt ngấm, tên này thực sự không hiểu ý gì cả, tức chết đi được!
– Em hỏi ý anh về Norman với Vị Ương ấy. Em thấy anh ta cũng tốt, trước kia lúc chỉ có em với Vãn Vãn, anh ta đã chăm sóc em đấy.
– Vốn đang để ý chuyện anh ta để em đi ngày trước nhưng sau lần ba bọn anh kề vai chiến đấu, trải qua sinh tử thì thấy có một đứa em rể thế này cũng không tồi. Huống hồ anh không gây khó dễ thì cửa của Vị Ương chưa chắc đã khá hơn.
– Thật à? Norman là quân nhân, có chủ nghĩa nam tử hán, kể cả Vị Ương có mạnh mẽ thế nào thì cũng phải dịu dàng thôi chứ?
Cô dứt lời thì thấy được ánh mắt của Dạ Đình Sâm.
– Chưa chắc.
Hắn nói đầy ẩn ý:
-Đừng xem thường Vị Ương, có lẽ Norman sẽ thảm lắm đấy. Em biết anh với Anjoye thường phải về trụ sở huấn luyện chịu phạt đúng không, nhưng con bé thì chưa bao giờ phải vào chỗ đó.
– Tại sao?
– Vì nó quá thông minh, chưa bao giờ phạm sai lầm, hơn nữa có thể chuyển cái sai của nó lên đầu anh với Anjoye.
– Ôi…
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi yên lặng.
Không phải người thường! Có thể vu oan lên đầu hai anh em nhà họ Dạ thì tuyệt không phải người thường.
– Vậy Norman…
– Dữ nhiều lành ít.
Nhạc Yên Nhi bắt đầu lo lắng cho tương lai của Norman.
Norman nghĩ đây là trò chơi đối đầu giữa nam nữ nhưng trên thực tế là trò chơi đối đầu giữa nam và nữ ác ma.
Thôi thì mong anh ta bình an.
Đóng cửa tiệm, Nhạc Yên Nhi đi xe đạp điện về nhà, khi thấy Dạ Đình Sâm, cô ngẩn ra:
– Tối anh ở đâu?
Loading…– Thuê khách sạn gần nhà em, nhưng muộn thế này rồi, chỗ này khó bắt xe lắm, có thể đi nhờ xe không?
Hắn hỏi.
Nhạc Yên Nhi nhìn xe đạp điện nhỏ xíu của mình, chiếc xe là của chị Dương, do chị ít ra ngoài nên đưa cho cô dùng.
Có thể chở người được, nhưng mà Dạ Đình Sâm ngồi xe này à?
Có phải khó tưởng tượng quá không?
Hắn đi giày tây, vừa nhìn đã thấy là kẻ có tiền, ngồi xe này có thấp kém quá không?
– Không ngại à?
Cô hỏi.
– Không dám.
Hắn cười khẽ, biết cô đồng ý nên sải bước tới, ngồi lên.
Nhưng hắn vừa ngồi lên đã thấy bất ổn.
Mình là đàn ông lại để phụ nữ chở thì không ra sao.
Hắn liền đứng dậy, nói:
– Em ngồi sau đi, anh chở.
– Anh biết đi không?
Cô thắc mắc.
– Em còn biết chẳng lẽ anh lại không.
Dù không Hự, khoe IQ cao, đồ da mặt dày.
muốn nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn ngoan ngoãn xuống xe, ngồi sau. Do lo lắng kỹ thuật lái xe của hắn không ổn nên cô bám chặt áo hắn, chẳng ngờ lại bị hắn túm tay, đặt quanh eo.
– Ôm mới an toàn chứ?
Nhạc Yên Nhi hết lời:
– Dạ Đình Sâm, đừng có vô liêm sỉ, anh đang sờ ngực em.
– Nhưng bây giờ là em ôm anh mà?
Hắn hỏi lại, rất vô tội. Nhưng ở nơi Nhạc Yên Nhi không thấy, hắn đã nở nụ cười.
Nếu cô có thể thấy thì nhất định sẽ bị nụ cười này làm cho điên đảo.
Nhạc Yên Nhi nhìn tay mình, nhận ra cô đang ôm chặt hắn thì lúng túng rụt về nhưng lại bị Dạ Đình Sâm kéo lại.
– Coi như là anh sờ mó em đi, một chút là được, em nhịn đi.
– Thế còn được.
Khả năng lái xe của Dạ Đình Sâm lúc đầu không ổn, nghiêng trái vẹo phải nhưng chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu quen dần, lái rất ổn, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Dạ Đình Sâm nhất định phải đưa cô lên nhà, cô không làm hắn đổi ý được nên đành đồng ý.
Đến nơi, chị Dương mở cửa nhưng chị lại nhiệt tình đón tiếp Dạ Đình Sâm.
Chị gọi với vào chỗ chồng:
– Chồng ơi, mau mau mau, khách quý tới, mau ra đón tiếp.
– Khách quý?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt.
Dạ Đình Sâm lộ vẻ vô tội:
– Xin lỗi, không phải là anh không muốn đi nhé.
– Có ý gì? Anh đừng có vào, nói rõ cho em nghe đã!
Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dạ Đình Sâm đã bước vào, còn thuận tay kéo cô vào cùng rồi đóng cửa.
Chuyện gì vậy?
Vào nhà xong, Nhạc Yên Nhi đã ngửi thấy mùi âm mưu.
Dạ Đình Sâm vào nhà người lạ mà không hề xấu hổ, ngược lại còn đàng hoàng ngồi ở chỗ của chủ nhà.
Hắn ngồi xuống, vợ chồng chủ nhà cũng ngẩn ra.
Nhạc Yên Nhi rất muốn giả vờ rằng mình không quen hắn.
Dạ Đình Sâm cũng nhận ra khác lạ nên hỏi thăm:
– Làm sao? Anh làm gì sao à?
– Đồ đần! Anh ngồi ở chỗ của chủ nhà!
Nhạc Yên Nhi vội chạy tới túm lấy hắn rồi cùng hắn ngồi ở vị trí đối diện chủ nhà.
Vợ chồng chủ nhà cũng ngại, nhất là anh Dương, anh bỗng cảm thấy vị trí của mình rất nóng, có cảm giác mình đang đoạt chỗ của đại nhân vật vậy.
– Hay là hai người ngồi bên này đi?
Anh Dương thấp thỏm.
– Không cần ạ, ngại quá, bọn em có thể ra ngoài ăn chút gì đó đã.
Nhạc Yên Nhi áy náy cười, bây giờ cô muốn ra ngoài ngay.
Chị Dương vội cản lại:
– Người tới rồi làm gì có chuyện ra ngoài ăn, hôm nay bọn chị biết cậu Dạ đến nên anh ấy tự xuống bếp đấy! Cậu nếm thử đi!
– Làm sao anh chị biết hôm nay anh ấy tới?
– Vì hôm qua cậu ấy nói mà.
Nhạc Yên Nhi muốn bóp chết hắn.
Bữa cơm này rất khó chịu.
Vất vả lắm mới ăn xong, Nhạc Yên Nhi muốn tiễn hắn đi, chẳng ngờ chị Dương lại xếp chăn gối, nói:
– Đồ mới cả, chưa bao giờ dùng, cậu Dạ tối nay ở lại đây đi.
– Không cần đâu.
Hắn cười nói:
– Cảm ơn.
– Cậu khách khí quá, dù gì cũng là khách, lại là chồng Yên Nhi. Cũng may dạo này có hai người trông tiệm, chúng tôi nên ngại mới phải, hai người đi ngủ sớm đi, có gì cần cứ gọi chúng tôi.
– Chờ đã! Đêm nay anh ấy ngủ ở đây á? Ngủ chỗ nào?
Nhạc Yên Nhi mãi mới tìm ra cơ hội chen lời.
Chị Dương nghe thế thì liếc mắt nhìn:
– Hai người là vợ chồng, không ngủ chung thì sao?
– Nhưng anh ấy thuê khách sạn rồi!
– Vậy à? Sao không thấy cậu ấy nói gì?
Chị Dương nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
– Đúng là có thuê khách sạn, nhưng khách sạn không dễ chịu được như ở nhà, phải không bà xã?
Hắn mỉm cười hỏi cô.
Nhạc Yên Nhi đang định nói thì bị chị Dương cướp lời:
– Nói phải lắm, bên ngoài làm sao bằng ở nhà được. Chị đi trải giường cho, chăn đệm trên giường Yên Nhi nhỏ quá.
Nói xong, chị Dương liền vào phòng Nhạc Yên Nhi.
Cô nổi giận véo eo hắn, thở phì phò:
– Anh không biết xấu hổ, anh đổi ý, anh lừa đảo!
Dạ Đình Sâm nhịn đau, nói:
– Vợ chồng ngủ chung là chuyện bình thường mà?
– Có cái rắm! Có người còn để chồng ngủ sofa, quỳ bàn phím đấy!
– Em nỡ đối xử với anh thế à?
Dạ Đình Sâm giả vờ đáng thương.
– Đúng! Em nỡ!
Cô tức giận trợn mắt.
Chị Dương đi ra, thấy thế thì cười:
– Vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, chẳng phải là tốt rồi hay sao? Để phòng tắm cho hai người, bọn chị về phòng đây.
Nhạc Yên Nhi thở hổn hển về phòng, đóng cửa, không cho hắn vào.