– Em… em biết lỗi rồi.
Molly lắp bắp nói.
Cô vốn tưởng rằng mình cầm theo ô, mặc thêm quần áo thì chắc chắn không có việc gì, không ngờ gió quá lớn, ô hoàn toàn không che nổi mưa, quần áo chẳng mấy mà ướt hết cả. Chẳng được bao lâu, cơ thể mong manh như tờ giấy của cô liền không trụ nổi nữa.
Hunt thấy đáng vẻ đáng thương của cô thì bỗng chốc hết giận.
Anh không thể ngăn mình dung túng chiều chuộng cô được.
Thở dài đầy bất đắc dĩ, Hunt vẫy tay gọi cô đến.
Molly mừng rỡ, bình thường những lúc thế này có nghĩa là Hunt đã tha thứ cho cô rồi.
Cô lập tức chạy qua, ngồi xuống bên cạnh anh, ân cân bưng cafe đưa cho anh.
– Thầy ơi, thầy đừng tức giận nữa, em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không đùa nữa, thầy tha thứ cho em đi được không?
Cô làm nũng, bám người y như một con mèo con vậy.
Hunt mềm lòng, không nhịn được yêu chiều gõ vào đầu cô một cái, dịu dàng nói:
– Lần sau không được thế nữa.
– Đảm bảo không có lần sau! Đúng rồi, sao em lại về đây, không phải em vẫn đang ở trang trại rượu sao?
– Nhị thiếu không hài lòng về em nên bảo thầy đưa em đi, đây cũng là ý của thầy. Em ở lại đó thật sự quá nguy hiểm, bản thân mình còn không lo được thì sao chăm sóc được cho người khác? Sau này không được đi nữa.
– Nhưng sức khỏe của anh ấy…
Molly lo lắng nói nhưng bị anh cắt ngang:
– Bây giờ thầy chỉ quan tâm đến sức khỏe của em, em có biết không?
Lời nói của anh rất nghiêm túc, không thể nghi ngờ.
Loading…– Thầy ơi…
Cô còn muốn nài nỉ nhưng Hunt đã không vui nhíu mày lại, cắt ngang:
– Chuyện này thầy quyết rồi, không còn gì để thương lượng cả.
Một phần ba chuyện của Molly là cô tự làm chủ, hai phần ba là do anh quyết định.
Với Hunt, cô là một sự tồn tại đặc biệt và anh cũng là một người đặc biệt với cô.
Hunt đứng dậy bỏ đi, cô hoàn toàn không có lấy một cơ hội phản bác. Lần này e là không có cơ hội rồi, mong rằng nhõng nhẽo sẽ có hiệu quả.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô cao giọng nói:
– Lần sau thầy đừng giúp em thay quần áo nữa, xấu hổ lắm!
– Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.
Hunt không quay đầu lại, đáp.
– Bây giờ em lớn rồi thầy biết không? Sao thầy cứ mãi không hiểu thế, thầy là ông chú biến thái đấy à?
Năm nay Hunt ba mươi hai tuổi, sự nghiệp thành công, là một bác sĩ nổi tiếng quốc tế, còn là giáo sư của trường đại học, đạt được rất nhiều thành tựu trong y học.
Thực ra anh và Anjoye tầm tuổi nhau, nhưng Molly mới hai mươi tuổi,cô gọi anh là chú cũng không quá.
Cô nhìn ngực của mình, trong đầu nhớ lại câu ‘cũng lớn đấy’ của anh, bất đắc dĩ bĩu môi nói:
– Em sắp thành niên rồi, đương nhiên là lớn, thầy xem em là con nít à? Còn Anjoye nữa, đồ khốn, anh ta cũng coi em là trẻ con!
Hunt thấy cô tự lẩm bẩm một mình thì không nhịn được cười, trong đôi mắt ôn hòa chứa đầy sự yêu chiều, khi nhìn Molly, ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng.
– Đững nghĩ nữa, lại đây ăn trưa đi.
– Vâng ạ, em tới liền.
Molly đáp rồi chạy vào nhà vệ sinh, Hunt vừa từ trong đi ra, anh như một người anh hoàn mỹ, chuẩn bị hết khăn mặt bàn chải cho cô.
Trước đây cô cùng từng bảo anh đừng chiều cô thế này nữa nhưng anh không đồng ý.
– Cảm ơn thầy.
– Ở nhà thì cứ gọi tên thầy là được rồi.
Anh hờ hững nói, giơ tay gạt đi sợi tóc rối trên trán cô, nhìn cô đầy chăm chú, nói:
– Mau đi đi, thầy đợi em rồi ăn cơm.
– Vâng ạ!
Cô ngoan ngoãn đáp rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc cô đã đánh răng rửa mặt xong.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, cô liền nhìn thấy trên bàn có hai phần bít tết, súp nấm bơ, hai cốc một cốc nước hoa quả.
Có lẽ do nghề nghiệp của mình nên Hunt làm gì cũng cẩn thận, đòi hỏi làm đạt đến mức tốt nhất, nhưng sống với anh bao nhiêu năm thế rồi mà cô vẫn chả học được gì.
Có lẽ…
Là do ảnh hưởng của người đó quá mạnh.
Hunt vẫn luôn tuân theo nguyên tắc khi ăn cơm thì không nói chuyện, thậm chí đến tiếng dao nĩa va vào nhau cũng không có, yên tĩnh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nhưng Molly thì khác, cô thích nói chuyện, cử lải nha lải nhải không ngừng.
– Hunt, buổi chiều em có được ra ngoài không?
Anh không nói gì, chỉ lắc đầu, tỏ ý không được.
– Vậy em đến viện được không?
Anh vẫn lắc đầu.
– Vậy bao giờ em được ra ngoài, ở nhà chán lắm, thầy để cho em vào phòng phẫu thuật quan sát được không.
Cô nói với giọng tủi thân, thực ra cô muốn đi thăm Anjoye, muốn biết anh ta có ngoãn ngoãn điều trị không.
– Không được.
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng.
– Vậy ai phụ trách chăm sóc cho Nhị thiếu?
Molly hỏi với vẻ căng thẳng, cô mở to hai mắt nhìn thẳng vào anh.
Hunt nhíu mày lại, đặt dao nĩa trong tay xuống:
– Molly, em quan tâm đến bênh nhân này quá mức rồi đấy, tại sao thế?
– Em.. em chỉ muốn cứu người mà thôi, có phải thầy nghĩ nhiều quá rồi không?
– Chỉ mong là thầy nghĩ nhiều.
Hunt cau mày đáp, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên cảm giác bất an.
Anh và Molly sống chung với nhau trong thời gian dài, sớm đã quen với sự tồn tại của đối phương, anh là một người đàn ông lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cô nhóc này lại mạnh mẽ xông vào cuộc sống của anh. Giờ thì quen rồi, anh thích ở cùng với cô, dường như cuộc sống buồn tẻ của anh náo nhiệt hơn nhiều.
Anh cứ cảm thấy, sau khi trưởng thành cô nhóc này sẽ rời xa mình, chạy ra thế giới bên ngoài.
Vậy anh sẽ… chỉ còn lại một mình.
– Em cắt bít tết sai rồi, cần phải cắt theo hướng thớ thịt, sao cứ mãi không nhớ thế?
Hunt để ý đĩa bít tết của cô, anh rất tự nhiên đặt đĩa bít tết đã được cắt xong của mình trước mặt cô, đổi đĩa với cô.
Mà Molly cũng đã quen với chuyện này.
– Không cần lo cho Anjoye đâu, cách ngày tôi sẽ đến thăm cậu ấy, cũng sẽ dặn người làm nhà cậu ấy chú ý. Cậu ấy là chủ tịch của LN, có rất nhiều người quan tâm đến sức khỏe của cậu ấy, cô nhóc như em không cần lo đâu.
– Oh… em biết rồi.
Molly thất vọng gật đầu.
Đúng thế…
Cuối cùng anh ta cũng ngồi lên được vị trí kia, bao nhiêu người lo cho sức khỏe của anh ta, một đứa trẻ như cô là cái thá gì?
Có lẽ cô vốn không nên xuất hiện, anh ta đã quên mất cô từ lâu rồi, chỉ có mình cô ngốc nghếch ghi nhớ mà thôi.
Thực ra mười tám tuổi và hai mươi tuổi không có gì khác biệt cả, hai năm sau anh ta vẫn sẽ không nhớ ra.
Hoàn toàn là do cô đơn phương mà thôi.
– Vậy buổi chiều em làm gì? Cứ ở nhà thế này sao? Em thấy mình khỏe hơn nhiều rồi!
– Hôm nay thầy không đến bệnh viện, ở nhà chăm sóc cho em.
Hunt hờ hững đáp.
– Nhưng em đã khỏe rồi mà, thầy bắt em ở nhà cũng thôi đi, sao thầy cũng ở nhà làm gì?
Molly bất đắc dĩ hỏi, cô sợ Hunt ở nhà, bởi vì có anh ở đây thì cô không làm gì được nữa cả.
– Em không có cơ hội phản kháng đâu, đây là mệnh lệnh, ngoan ngoãn ăn cơm đi, nói chuyện ảnh hưởng đến việc ăn uống đấy.
Hunt dịu dàng nói, đẩy ly nước hoa quả của mình về phía cô:
– Em thích thì uống nhiều chút, tốt cho sức khỏe.
– Em biết rồi, bà quản gia!
Molly chu môi lên, nhưng cô vẫn uống hết nước hoa quả, Hunt thấy thế thì vô cùng hài lòng.