Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Yên Nhi lập tức xoay người đi, vì trong bụng có em bé nên cô không dám đi giày cao gót, cũng không dám chạy nhanh, rõ ràng chỉ hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Dạ Đình Sâm nhưng cô vẫn phải bước đi thật chậm rãi.

Mấy phút sau cô mới xuất hiện ở cửa bếp, nhìn sống lưng thẳng tắp của người đàn ông đó, tim cô cứ đập thình thịch.

– Ông xã!

– Ơi? Em đói rồi à? Vào bếp ăn vụng hả?

Dạ Đình Sâm từ từ xoay người lại, vào khoảnh khắc khi nhìn thấy cô hắn ngẩn ra.

Đó là một Nhạc Yên Nhi rất khác biệt.

Vô cùng khác biệt.

Trước đây cô ngây thơ như một con thú nhỏ.

Mà bây giờ thì mê hoặc như một yêu tinh.

Hai mắt hắn tối lại, yết hầu cuộn lên.

– Ông xã… có đẹp không? Anh thích không?

Nhạc Yên Nhi kích động hỏi.

Dạ Đình Sâm nhẹ giọng nói:

– Em qua đây nói chuyện với anh.

Nói xong hắn liền vươn tay ra, Nhạc Yên Nhi đi qua, yên tâm đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay hắn.

Cô vừa bước đến, chỉ còn cách một bước nữa thì hắn đột nhiên tiến lên trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hai cơ thể lập tức dính sát vào nhau.

Cánh môi của cô bị mút thật chặt, hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm.

Loading…

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở đan xen, giống như là một bản giao hưởng.

Nhạc Yên Nhi bị nụ hôn của hắn làm mê muội, cuối cùng khi được buông ra, đôi mắt ngơ ngác của cô đối diện với cặp mắt thâm thúy chứa đầy dục vọng của hắn.

Hắn thở dồn dập, dục vọng bùng lên như dây leo rậm rạp quấn chặt lấy cô.

Nhưng…

Hắn kịp thời khống chế bản thân, vì cô đang mang thai, ba tháng đầu cần phải cẩn thận, không thể làm chuyện vợ chồng, nếu không sẽ nguy hiểm cho đứa bé.

– Dạ Đình Sâm…

Cô lẩm bẩm tên của hắn, không khí yên lặng khiến cô hơi sợ hãi.

– Em là một người phụ nữ xấu xa, cô ý đến quyến rũ anh nhưng lại không thỏa mãn anh, em nói xem anh nên trừng phạt em thế nào đây?

Dạ Đình Sâm híp mắt lại, nói trong hơi thở dồn dập.

Lồng ngực của hắn nóng bỏng, đôi tay cũng thế, đến cả hô hấp cũng nóng theo.

Cơ thể của cô cũng dần nóng lên.

– Em không cố ý mà, là anh tự bổ nhào qua đấy chứ!

Nhạc Yên Nhi vô cùng tủi thân,cô bĩu môi, nói với vẻ đáng thương.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì bất đắc dĩ cười nói:

– Nói vậy thì tất cả đều là lỗi của anh hả?

– Tự anh nói đấy nhé, em cũng không còn cách nào khác!

– Em đúng là đồ vô lương tâm, đốt lửa rồi không chịu dập, có ai đáng sợ như em không?

Hơi thở của hắn từ từ lại gần, hắn dựa vào sát tai cô, đầu lưỡi từ từ đùa giỡn vành tai cô khiến cho cả người cô mềm ra, nếu không phải hắn kéo lấy cô thì e rằng lúc này cô đã mềm nhũn ra rồi.

– Ư… khó chịu…

Nhạc Yên Nhi khó chịu nói.

– Khó chịu ư? Anh còn khó chịu hơn, nếu không phải anh đang nấu cơm cho em thì nhất định anh sẽ bắt em phải phục vụ!

– Ưm… em không muốn!

Phục vụ mà hắn nói đến tất nhiên là chỉ…chuyện đó.

Vất vả lắm đấy!

Nhạc Yên Nhi giả vờ đáng thương, đôi mắt bị che phủ một màn sương của cô nhìn hắn với vẻ cầu xin.

Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ, hoàn toàn không biết làm gì với cô, cô vừa giả vờ đáng thương là hắn không chống đỡ được, cô muốn cái gì liền cho cái đó.

Hắn dịu dàng vuốt ve tóc cô, nói:

– Món nợ này về sau anh sẽ đòi lại hết, đợi sau khi con ra đời anh sẽ từ từ tính sổ sau!

– Bây giờ anh bắt đầu uy hiếp em à!

Nhạc Yên Nhi nói với giọng không vui.

– Ai bảo em dụ dỗ anh? Quần áo rất đẹp, nhưng trong thời gian này em không thể ăn vận như thế được, anh phải nhịn khổ sở lắm đấy! Nhưng mà, sau khi em an toàn sinh con ra xong, em muốn quyến rũ anh thế nào anh cũng nguyện ý.

Hắn lên giọng ở câu cuối cùng, miệng mỉm cười.

Một nụ cười thật xấu xa!

Nhạc Yên Nhi ngay lập tức đỏ bừng cả mặt, cô không nhịn được oán trách:

– Sao giờ anh cũng không nghiêm chỉnh giống Bạch Kính Thần thế?

– Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nhóc con, em cứ đợi đi!

Nhạc Yên Nhi nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn mà!

– Em đói rồi.

Cô bĩu môi, nói bằng giọng vô cùng tủi thân, Dạ Đình Sâm nghe thế liền đau lòng niết lấy gương mặt nhỏ bé của cô, sau đó đổ hết hoa quả đã được cắt sẵn vào để làm salad hoa quả cho cô, còn ép cho cô một ly nước hoa quả.

Dạ Đình Sâm vĩnh viễn dịu dàng như thế, đương nhiên sự dịu dàng này chỉ thuộc về một người.

Với cô hắn là một vầng thái dương rực sáng đầy ấm áp, nhưng với người khác hắn là vầng trăng lạnh lẽo đầy xa cách.

Hai loại cảm giác mâu thuẫn cùng xuất hiện trên người hắn nhưng lại không hề xung đột.

– Ông xã, cả đời này anh chỉ ngủ với một người phụ nữ là em, anh có thấy thiệt thòi không?

Nhạc Yên Nhi nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn, tò mò hỏi.

Dạ Đình Sâm trộn xong salad, đưa nó cho cô rồi mới dịu dàng trả lời:

– Cả đời này em chỉ có thể ngủ với một người đàn ông, em có thấy thiệt không?

Con ngươi trong mắt Nhạc Yên Nhi xoay tròn, cô nói:

– Thực ra nếu nghĩ kỹ thì đúng là thiệt thật…

Nhưng vừa nói xong đã nhìn thấy gương mặt Dạ Đình Sâm đen lại, cô vội nuốt một ngụm nước miếng, nói:

– Không thiệt, không thiệt tí nào, ông xã đẹp trai, body chuẩn, kỹ thuật tốt, sao lại thiệt được chứ? Một người… một người là đủ rồi!

– Tuy rằng em không quá xinh đẹp, dáng người cũng không quá chuẩn, kỹ thuật thì kém chết được nhưng anh cũng không thấy thiệt.

Nhạc Yên Nhi trợn trừng mắt, cạn lời nhìn hắn, đây mới là lời thật lòng của hắn đúng không?

Hắn đang chê bai cô đấy!

– Đến mức đó à? Em tệ đến thế sao? Sao trước kia anh không nói, bây giờ kết hôn bao nhiêu năm rồi anh mới bắt đầu đâm chọc em đúng không?

– Anh chưa nói à?

Dạ Đình Sâm hỏi lại đầy nghiêm túc, sau đó hắn ngẫm lại, hình như hắn chưa nói thật:

– Anh tưởng rằng mình đã biểu hiện rõ rồi, không cần phải nói ra nữa, nhưng xem ra IQ của em không cao, anh rất lo lắng, sau khi sinh con xong, bệnh ngốc của em đến bao giờ mới khỏi được?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì suýt hộc máu, cô không nhịn được mà gào thét:

– Chẳng phải là mang thai ngốc ba năm sao? Ba năm không phải là đủ rồi à?

– Với em thì không đủ! Lúc Vãn Vãn năm tuổi em vẫn ngốc đấy thôi, nếu không có sự xuất hiện của anh, nói không chừng năm nay em cũng mơ mơ hồ hồ, em ít nhất phải ngốc trên ba năm, dưới năm năm.

– Dạ Đình Sâm… anh muốn ăn đòn đúng không?

Nhạc Yên Nhi không nhịn được nữa.

Mặt cô đỏ bừng cả lên, vì tức giận miệng cô phồng ra, trong miệng vẫn đang nhai cà rốt, đột nhiên hắn cảm thấy cô nhóc nhà mình giống một chú chuột đang gặm thức ăn, trông vô cùng đáng yêu.

Khóe miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng, hắn tiến lên trước một bước, giữ lấy gương mặt của cô, cười nói:

– Thôi nào, anh đùa thôi! Em không nhận ra à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK