Julia hất mặt cô ra, cô ta dùng sức rất lớn, khiến cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu.
Ngón tay của Julia vô ý xẹt qua vết thương của cô, ngay lập tức cô cảm nhận được nỗi đau thấu tim.
Nhạc Yên Nhi cố nhịn đau, hít một ngụm khí lạnh, nói:
– Cô muốn nghe cái gì?
– Nói cô không bằng tôi, không xứng với Dạ Đình Sâm…
– Julia, nếu cô muốn tôi làm thế thì tôi sẽ nghĩ là cô đang chột dạ đấy.
Nhạc Yên Nhi nhẹ giọng nói.
– Cô nói cái gì!
Julia nhíu chặt mày lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta phút chốc trở nên dữ tợn, cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi bị cô ta đánh ngã xuống ghế, qua hồi lâu không thể động đậy được.
Trong miệng cô tràn ngập mùi máu tươi, có máu từ từ rỉ ra từ khóe miệng.
Cô lau sạch vết máu, nói:
– Thực ra để tôi nói những lời đó không khó, tôi quả thật không bằng cô, cô có gia thế, có quyền lực tiền bạc, có gương mặt xinh đẹp tôi không bì kịp, cô hơn tôi mọi mặt, điểm này tôi thừa nhận. Nhưng mà, tôi có xứng với Dạ Đình Sâm hay không không phải tôi nói là xong, Dạ Đình Sâm nói tôi xứng thì tôi liền xứng.
– Xem ra, cô không bận tâm đến sự sống chết của con gái mình nữa rồi!
Julia vô cùng tức giận, cô ta hổn hển rít từng chữ ra từ kẽ răng.
– Tôi bận tâm chứ, nhưng tôi cũng biết dù tôi có cầu xin cô cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu như cô muốn bắt Vãn Vãn thì tôi không thể ngăn cản được, hơn nữa tôi cũng chỉ nói thật mà thôi.
– Được! Hay cho câu chỉ nói thật mà thôi. Nếu cô đã nói thế rồi thì tôi sẽ để cho mẹ con cô đoàn tụ với nhau.
Julia đứng dậy, cầm lấy chai rượu rồi đổ hết rượu trong chai ra.
Chất lỏng màu đỏ tươi đó phát ra mùi thơm nồng nàn, có thể nhìn ra đây là rượu ngon, giá thành không hề thấp.
Bây giờ cả chai rượu đều đổ hết lên người Nhạc Yên Nhi.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, ở phòng khách còn có gió thổi qua.
Cô lạnh tới mức run cầm cập.
Bên tai cô là tiếng cười của Julia:
– Đừng vội, cứ từ từ, trò hay còn ở phía sau kìa.
Nói xong cô ta xoay người bỏ đi, đôi giày da của cô ta phát ra tiếng cộp cộp đinh tai nhức óc.
Nhạc Yên Nhi ôm chặt lấy cơ thể mình, đi về phòng thay quần áo.
Một người làm gõ cửa phòng cô, cô ta nói Julia bảo cô ta mang quần áo sang cho cô.
Đây là một người mới, cô mới gặp cô ta lần đầu, chắc người kia sẽ không cải trang thành cô gái này đâu.
Cô ta rất trẻ, tầm khoảng hơn hai mươi, vẫn còn là một cô gái non nớt.
Cô thay quần áo sạch vào, cẩn thận phơi chiếc áo khoác màu xanh nhạt kia ra, người làm kia thấy cô cẩn thận như thế thì không nhịn được nói:
– Bộ quần áo này quý lắm à?
– Đúng thế, nhưng bị đổ rượu vang vào rồi, không biết có thể giặt sạch được không.
– Cô cứ giao cho tôi đi, để tôi thử xem, nói không chừng lại được đấy, tôi giặt sạch phơi khô rồi mang đến cho cô.
– Thật sao? Cảm ơn cô nhé.
Nhạc Yên Nhi vô cùng vui mừng, đưa quần áo cho cô ta, cô ta liền xoay người ra khỏi phòng.
Cô ở trong phòng đợi một tiếng thì cô người làm đó quay lại, trong tay cầm chiếc áo dạ màu xanh nhạt kia, không biết cô ta dùng cách gì mà thật sự có thể giặt sạch vết rượu trên quần áo.
– Thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi không biết phải báo đáp cô thế nào nữa…
Cô còn chưa nói xong, cô gái kia liền ngượng ngùng gãi đầu nói:
– Tôi chỉ là người làm, đây đều là những chuyện tôi nên làm. Cô có còn chuyện gì thì cứ việc dặn dò.
– Mạnh Y Bạch đâu rồi?
– Ai cơ?
– Chính là cô gái trên mặt…
– À! Cô nói tới cái nơi trút giận đó à.
– Nơi trút giận? Tại sao lại gọi cô ấy như thế?
Mấy chữ ‘nơi trút giận này’ khiến cho cô hoảng hốt một cách kỳ lạ.
– Không phải mình tôi gọi thế đâu, tất cả mọi người đều gọi như vậy, bởi vì cô ta không nói chuyện, tay chân vụng về, thường chọc tức cô chủ. Hơn nữa cô ta thường xuyên nói mình không quen một người, đụng chạm tới cô chủ, cô chủ thường lấy cô ta ra để trút giận. Hơn nữa cô ta là người làm thấp hèn nhất trong số chúng tôi, đến cả người mới cũng có địa vị cao hơn cô ta!
Đây cũng được coi như chuyện phiếm, vừa nói tới cô gái kia liền kể bằng giọng rất say sưa.
Trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên, cô tiếp tục hỏi:
– Vì thế… các người đều có thể lấy cô ấy ra trút giận đúng không?
– A…
Cô người làm kia ngại ngùng vò đầu:
– Cũng không hẳn, lúc đầu thì là như thế, nhưng lâu dần cũng thấy cô ta đáng thương. Lần nào cô ta cũng bị cô chủ đánh đập rất thảm, hơn nữa không cho gọi bác sĩ, cô ta đành tự xem bệnh cho mình. Nhưng cô ta cũng có chút bản lĩnh, người làm trong nhà có bị đau đầu phát sốt gì đều do cô ta khám, vì thế mọi người cũng tử tế với cô ta hơn.
– Vậy cô ấy có từng cười không?
– Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta cười, hình như cô ta chỉ có một vẻ mặt thôi ấy, nói chuyện thì lạnh nhạt, nghe… rất khó chịu. Chúng tôi đều nói cô ta là một kẻ lập dị, bị cô chủ đánh đập thảm như thế mà cũng không kêu một tiếng, lúc đau quá thì co người lại, đợi mọi người đi rồi mới tự bò dậy, thật là kỳ lạ!
– Cô ấy thường như thế sao?
– Từ khi cô ta ở bên cạnh cô chủ thì đều như thế!
– Vậy à, tôi biết rồi, cô đi xuống đi.
Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình nặng trĩu.
Cô người làm đó nói rất qua loa, chỉ mấy câu liền tóm lược lại quãng thời gian bao nhiêu năm qua của Mạnh Y Bạch, bao nhiêu năm qua làm sao cô ấy sống được, là niềm tin nào tiếp sức cho cô ấy tiếp tục chống đỡ để sống tiếp đây?
Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ.
Cô từ từ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo tràn ra, lạnh thấu tâm can.
Thời gian cứ thế trôi đi, cô không tiếp xúc với người thứ tư nữa.
Julia đến đây mấy lần, dạy dỗ cô một phen rồi huênh hoang bỏ đi như một con sư tử cái thắng trận.
Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm.
Nhạc Yên Nhi đang đợi người đó gõ cửa.
Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, tiếng gõ cửa liền vang lên.
– Mời vào.
Người đi vào vẫn là người lính hôm qua, trên người y mặc quần áo rằn ri và áo chống đạn màu đen, trong tay cầm súng trường, tuy không chính quy nhưng cũng có bài có bản.
Y nhìn Nhạc Yên Nhi, mỉm cười khả ố:
– Đã hết thời gian rồi, giờ là lúc quyết định thắng thua.
– Ừm, cậu cải trang cả ngày chắc cũng mệt rồi.
Cô nhẹ giọng nói.
Tuy giọng của cô không lớn nhưng lại đầy mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt của người đó hơi thay đổi.
Nụ cười trên gương mặt của y từ từ biến mất, nhíu chặt lông mày, y hỏi:
– Cô nói thế là có ý gì? Cô đoán được rồi ư?
– Buổi sáng, người bưng bữa sáng vào là cậu đúng không?
– Sao cô biết?
Y cười hỏi, dường như chẳng hề tâm.
– Bởi vì khi tôi nhắc đến cậu, thì cậu nói đi nói lại là không rõ thân phận, cố bày ra cảm giác mạnh mẽ thần bí. Thật ra cậu rất tự phụ cũng vô cùng tự tin với thuật hóa trang của mình, vì thế khi nhắc tới bản thân mình, bất tri bất giác đã để lộ rất nhiều sơ hở. Tuy thời gian tôi tiếp xúc với Mạnh Y Bạch không nhiều nhưng đại khái tôi nhìn ra, sống trong hoàn cảnh này nhiều năm đã khiến cô ấy không sợ hãi trước sóng gió nữa, vậy khi nhắc tới một người không quan trọng gì, tại sao cô ấy lại có phản ứng như thế được?