– Biểu hiện của tôi rõ thế cơ à? Tôi chỉ sợ nếu mời phó chủ tịch thì Dạ Đình Sâm lại không vui. Tôi mà không tận mắt nhìn chắc cũng chẳng tin họ là mẹ con đâu.
Cô vừa nói vừa nhớ lại lời Minh Tinh Tinh. Từ năm mười lăm tuổi Dạ Đình Sâm mới đột ngột không thích đụng vào phụ nữ nữa, cũng xuất hiện chứng sợ không gian hẹp, có phải là khi ấy đã xảy ra chuyện gì không?
Cô nhìn người đàn ông đang cười híp mắt bên cạnh, hỏi:
– Nghiêm lão này, ông biết lý do vì sao giữa họ lại có khoảng cách như vậy không? Tinh Tinh nói việc Dạ Đình Sâm chán ghét phụ nữ không phải do bẩm sinh, việc này bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cùng với chứng sợ không gian hẹp nữa. Sao tôi chưa bao giờ nghe Dạ Đình Sâm nói qua, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Nghiêm lão nghe vậy thì đôi mắt đục ngầu càng thêm tối, ông mấp máy bờ môi khô quắt, một lúc lâu sau mới thở dài.
– Thật ra ngọn nguồn năm đó tôi cũng không rõ, thế nhưng tôi nhớ hồi đó tôi đã tìm thấy ngài ấy trong tủ quần áo, sau khi ra ngoài, ngài ấy sốt rất cao. Trong cơn mê sảng luôn nói phu nhân phản bội lão gia, cũng phải bội chính mình, phản bội cả gia đình. Sau khi sốt ba ngày, cũng mê sảng ba ngày, ngài ấy tỉnh lại. Từ đó mối quan hệ của giữa hai người trở nên như nước với lửa. Còn chứng sợ hãi của ngài ấy đã phát tác một lần từ khi ở cùng với cô rồi.
– Gì? Đã phát tác một lần?
Nhạc Yên Nhi vô cùng kinh ngạc.
Nghiêm lão gật đầu, mỉm cười:
– Có nhớ lúc Nhị thiếu dẫn cô tới vịnh không? Thiếu gia đến cứu cô rồi bị nhốt trong một căn buồng nhỏ dưới boong tàu. Cho tới khi chúng tôi đến mở cửa căn phòng đó, ngài ấy đã hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn cứ ôm chặt cô.
Nhạc Yên Nhi bàng hoàng, nhớ lại cảnh tượng khi ấy, cô đã hôn mê, chỉ mơ hồ cảm giác thấy có người luôn ôm chặt mình. Sau đó, cô mở mắt ra, không mất một cọng tóc nào, thế nhưng Dạ Đình Sâm lại biến mất.
Mắt cô cay cay, cổ họng nghẹn ứ cực kỳ khó chịu.
Nghiêm lão thấy vậy thì cười:
– Chuyện qua cả rồi, thiếu gia không cho chúng tôi nói với cô là vì sợ cô tự trách. Cô xem, bây giờ thiếu ra rất ổn đấy thôi? Nếu cô thực sự muốn hiểu rõ quá khứ của phó chủ tịch và thiếu gia thì tôi thấy cô có thể tìm được một người khá phù hợp.
– Là ai?
Cô không khóc, vội vàng hỏi.
– Beyer, thư ký của phó chủ tịch, là một quản gia ngoài năm mươi tuổi, cũng chính là học trò của tôi đấy!
– Nghiêm lão, ông là giáo viên nữa à?
– Phải, tôi là giảng viên danh dự của Học Viện Quản Gia Quý Tộc, chính tôi là người cho Beyer tốt nghiệp.
Nghiêm lão cười đáp.
Học Viện Quản Gia Quý Tộc.
Giới quý tộc này quả là đủ trò, ngay cả quản gia cũng phải đi học.
Cuối cùng Nhạc Yên Nhi lấy số điện thoại từ phó chủ tịch rồi gọi điện. Người kia rất thân thiện, ông rất nhanh hẹn địa điểm, họ có thể gặp nhau luôn.
Nhạc Yên Nhi tới nơi hẹn, đó là một quán cafe, phía trên là một tòa nhà văn phòng, hình như phó chủ tịch đang bàn chuyện hợp tác với tập đoàn lớn nào đó.
Vừa bước vào, cô đã nhận ra ông ấy.
Bởi lẽ khi miêu tả về ông, Nghiêm lão đã dùng sáu chữ ‘Quý ông Anh quốc điển hình’ để miêu tả.
Nhạc Yên Nhi tới gần, cô nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi trước mặt, trông ông không hề già. Beyer nuôi một bộ ria xám trắng trông rất đĩnh đạc, hệt như một ông chú từng trải.
– Chào cô Nhạc.
Beyer chủ động đứng lên, bắt tay cô.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô nói rõ ý định đến đây của mình:
– Chào ông Beyer, trong điện thoại tôi cũng nói với ông rồi đấy, đã sắp tới sinh nhật Dạ Đình Sâm rồi, tôi thấy đó là một ngày rất quan trọng nên muốn mời phó chủ tịch tham gia, nhưng mà quan hệ của mẹ con họ thì không cần tôi nói, ông cũng hiểu rõ rồi. Ông có cách nào để họ hòa hợp không?
Beyer nghe thế thì mỉm cười:
– Cô Nhạc đánh giá cao tôi quá rồi, chủ tịch nghe lời cô nhất, nếu cô không có cách thì tôi lại càng không.
– Tôi muốn giúp Dạ Đình Sâm nhưng anh ấy không muốn nói với tôi, tôi nghĩ đó hẳn là chuyện không hay nên anh ấy mới không chịu cho tôi biết. Nhưng đây là sinh nhật anh ấy, lần này rất quan trọng, tôi hy vọng phó chủ tịch có mặt để cả hai sẽ không có tiếc nuối về sau.
Cô buồn bã nói, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.
Tất nhiên cô mong cả hai mẹ con họ có thể ngồi xuống cùng nhau ăn bánh gato rồi tâm sự, người nhà phải hòa thuận mới tốt!
Beyer nhìn cô gái nhỏ đoan trang trước mắt, dù có chút ngây thơ non nớt nhưng so với trước kia thì quả thực là khác nhiều.
Đôi mắt của cô rất giống mẹ, tướng mạo cũng không nghiêng về cha hay mẹ mà tập hợp được ưu điểm của cả hai để càng đẹp hơn.
Cô gái này dường như có một năng lực đặc biệt, cô có khí chất thanh nhã tốt đẹp khiến người khác rất dễ chịu. Khó trách cô có thể khiến Dạ Đình Sâm lạnh lùng khó đoán trở nên bình tĩnh lại, cũng khiến cho A Tú khen không ngớt lời.
Beyer thấy mình quả không nhìn nhầm người, mẹ cô đã là một người phụ nữ hiếm có, vậy là con gái của Nhạc Dĩnh, cô cũng sẽ không kém cỏi.
– Sinh nhật à… Cô có biết đó là chuyện mà Dạ Đình Sâm kiêng kị nhất không?
– Thật sao? Anh ấy có nói gì đâu?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, việc cô làm bánh gato không thể giấu được hắn, khi còn ở thành phố A hắn cũng đã biết cô định tổ chức sinh nhật cho hắn, cũng đâu thấy hắn nói gì.
Beyer nghe vậy thì gật đầu hài lòng, xem ra vì Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm thay đổi không ít.
– Phải, trước khi có cô, không một ai có thể nhắc tới hai chữ ‘sinh nhật’ trước mặt ngài ấy. Từ khi cô xuất hiện, tính tình ngài ấy cũng ôn hòa hơn nhiều, tôi nghĩ ngài ấy cũng nên tổ chức sinh nhật một lần để mẹ con có cơ hội tụ họp. Nhưng mà tình hình cụ thể sẽ thế nào thì tôi cũng không nói được.
– Tôi nghe Nghiêm lão kể ông Beyer là quản gia duy nhất có thể bầu bạn với phó chủ tịch nhiều năm, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực trong công việc của bà. Nếu hôm đó có cả ông nữa thì chắc hẳn tình hình sẽ có thể khống chế được ở mức tốt nhất.
Nhạc Yên Nhi mong chờ nói.
Nghiêm lão đã cho cô biết rằng ông quản gia Beyer này rất kỳ lạ. Trong sự nghiệp, chắc chắn ông là sự trợ giúp cực kỳ đắc lực, phó chủ tịch có thể đứng vững ở vị trí ngày hôm nay có hơn phân nửa là nhờ người quản gia này, ông ta chính là một tay lõi đời trên thương trường, gần như không có vụ làm ăn nào mà ông ta không thể đàm phán.
Thế nhưng một người trợ thủ như vậy lại không bao giờ liên quan tới sinh hoạt của bà.
Thay vì gọi là quản gia, Nhạc Yên Nhi cảm thấy ông giống một trợ lý hơn.
Bởi lẽ Beyer không bao giờ làm phiền phu nhân Minh Tú sau giờ làm việc, cũng chưa bao giờ tham dự vào đời sống cá nhân của bà, chẳng biết là để tránh lời ra tiếng vào hay thế nào mà họ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau ngoài giờ làm việc.
Để Beyer có mặt cùng phó chủ tịch là một chuyện rất khó khăn.
Quả nhiên, ông híp mắt, chậm rãi nói:
– Cô Nhạc hẳn là biết tôi chưa bao giờ có mặt tại những buổi tiệc riêng của phó chủ tịch, cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của bà ấy.